Thăng cấp rất buồn chán, toàn bộ hành trình Minh Thù và Cố Tiểu Bạch chỉ đi vẩy nước.
Cố Tiểu Bạch có sư phụ Hộ Hoa Linh che chở, Minh Thù là Khu Cước Đại Hán cho nên một đám người cũng không khách sáo.
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi muốn tìm một sư phụ.
[Đội] Xuyên Bối: Ha ha, đại lão thấy tôi như thế nào?
[Đội] Ly Ca: Ai dám làm sư phụ của cô chứ? Đại lão cô vẫn nên tự lực cánh sinh đi, mau di chuyển đi quái sắp đập chết cô kìa. Cô nhìn Tiểu Thỏ người ta kìa, chịu khó hơn cô nhiều.
Minh Thù nhúc nhích.
Chỉ di chuyển nhân vật, không phát ra kỹ năng nào.
Cố Tiểu Thỏ đột nhiên bị điểm danh nhanh chóng đánh chữ.
[Đội] Cố Tiểu Thỏ: Tôi không lợi hại như đại thần Lan Chỉ.
[Đội] Cố Tiểu Thỏ: Lại chết.
Bởi vì gõ chữ, Cố Tiểu Thỏ bị quái đập chết nằm trên đất.
Toàn đội im lặng một hồi, đại khái là cạn lời với cái tay cùi bắp của Cố Tiểu Thỏ.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Đại lão tôi đã nói với cô rồi, người như cô sẽ không tìm được người ghép đôi đâu, cô xem hình tượng Khu Cước Đại Hán của mình, còn lười biếng như thế.
Minh Thù đại lão bày tỏ không cần người ghép đôi, cô đã có đồ ăn vặt.
[Đội] Khô Lâu: Lan Chỉ cô đừng vẩy nước nữa, nhanh giết quái đi.
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Chuyện gì?
[Đội] Xuyên Bối: Khẳng định không phải chuyện tốt.
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tối nay ăn gì.
[Đội] Xuyên Bối:...
[Đội] Hộ Hoa Linh:...
[Đội] Nhiễm Nhiễm:...
[Đội] Cố Tiểu Thỏ:...
[Đội] Ly Ca:...
Có hai quả bom nổ chậm là Minh Thù và Cố Tiểu Thỏ khiến cả đoàn bị diệt như cơm bữa.
Minh Thù phát hiện đám người kia thật tốt tính, ngay cả khi Cố Tiểu Thỏ và mình làm như vậy đều có thể dễ dàng tha thứ, không có chút tranh chấp... Không tính đến chuyện dỗi của Khô Lâu.
Đây là hiệu ứng vai chính?
Lợi hại lợi hại.
Minh Thù suy xét một lúc không có kết quả gì, chờ khi mọi người nói giải tán, cô đến Tử Kim Sơn hái nấm sau đó đi ăn cơm.
Bên ngoài mưa từ bao giờ, Minh Thù che dù ra khỏi khu chung cư, bên ngoài tiểu khu có một quán ăn cách một con đường Minh Thù dự định qua bên đó.
"Tiêu Cảnh Hàn, anh chờ em với!"
Người con trai xông đến trước mặt suýt chút nữa va vào Minh Thù, may là cô phản ứng nhanh nhạy mới tránh khỏi bi kịch này.
Tiêu Cảnh Hàn ngẩng đầu nhìn Minh Thù, cau mày.
So với gặp mặt lần trước, sắc mặt cô nữ sinh này khá hơn nhiều.
Liễu Nhan ở phía sau đuổi tới, kinh nghiệm lần gặp mặt lúc trước sờ sờ trước mắt, Liễu Nhan theo bản năng trốn sau lưng Tiêu Cảnh Hàn.
Minh Thù nhếch môi, đi ngang qua bọn họ.
"Tiêu Cảnh Hàn, anh có cảm thấy nữ sinh kia có hơi kỳ quái không?"
Liễu Nhan nhân cơ hội cầm lấy cánh tay Tiêu Cảnh Hàn: "Cảm giác thật âm u."
"Nghĩ lung tung."
Tiêu Cảnh Hàn hất tay cô ta ra, bước vào khu chung cư.
Liễu Nhan ở phía sau khẽ cắn môi, chạy theo.
Minh Thù ở ngoài ăn uống no nê xong, lại đi siêu thị mua vài thứ xách theo quay về nhà.
Mưa rơi càng lúc càng lớn lúc Minh Thù quay về khu chung cư, người dường như đều ướt hết.
Nước mưa cản trở tầm nhìn của Minh Thù, mơ hồ thấy có người đứng bên ngoài khu nhà cô, bước vào mới nhìn thấy rõ.
Là một thiếu niên.
Hắn cúi đầu ngồi trên rương không mở ô cả người ướt nhẹp.
Tóc dán vào gò má hắn, mặc dù trông có hơi nhếch nhác nhưng vẫn không thể che lấp gương mặt xinh đẹp của hắn.
Có lẽ là nghe tiếng bước chân thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt chợt bừng sáng.
Hắn cẩn thận đứng lên, dè dặt hỏi: "Chị...Chị ở nơi này sao? Hôm nay em vừa đến, lúc ra cửa quên mang thẻ cho nên..."
Minh thù vốn không hay ra khỏi cửa, đương nhiên không biết rốt cuộc có phải là hắn ở đây hay không.
Cô nhìn thiếu niên, cong môi cười nhạt quẹt thẻ mở cửa.
Thiếu niên thở phào, hắn cúi người muốn ôm cái rương ngồi lúc nãy, cái rương cao đến nửa người, thiếu niên hít sâu cố gắng ôm cái rương lên nhưng cuối cùng thất bại.
Minh Thù đứng bên trong cửa nhìn hắn, sắc mặt thiếu niên hơi ửng đỏ lần thứ hai khom lưng ôm rương.
Xác định là chính mình ôm không nổi, thiếu niên chỉ có thể kéo rương vào.
Phí hết sức lực, thiếu niên mới kéo
cái rương vào được trong cửa, hắn lắc lắc đầu tóc như một con thú cưng cỡ lớn nước mưa văng khắp nơi.
Dường như thiếu niên mới phát hiện Minh Thù còn đứng ở đó hắn mím mím môi, có thể là bị một cô gái nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình, mặt hơi đỏ.
"Ừm... Hôm nay cám ơn chị."
Minh Thù ôm đồ ăn vặt, mỉm cười nhìn cái rương của hắn: "Thang máy đang sửa, cậu muốn đi lên thế nào?"
"Hả?" Thiếu niên vô cùng kinh ngạc: "Nhưng lúc nãy em ra ngoài..."
"Mới hỏng xong."
Thiếu niên muốn tới xem thang máy, nhưng sợ đối phương cho là hắn không tin cô cho nên nhìn cái rương đầy khổ sở: "Em... Em đợi thang máy sửa xong rồi mang lên là được."
"Ách xì..."
Thiếu niên hít hít cái mũi, chóp mũi hồng hồng, trong mắt mờ sương làm tăng thêm điểm đáng yêu.
Minh Thù không nói tiếp, xoay người đi lên lầu.
Thang máy đúng thật là bị hư.
Cô không có nói dối.
Thiếu niên đứng tại chỗ, như có chút không hiểu nhìn Minh Thù rời đi, một lúc sau hắn mới giơ tay lên lau nước mưa trên mặt.
Minh Thù về nhà thì phát hiện ra mình đã bị giết, Khu Cước Đại Hán nằm trên mặt đất, trông vô cùng hèn mọn... Đáng khinh.
Minh Thù mở một túi đồ ăn vặt rót nước, lúc này mới thong thả ngồi vào trước máy vi tính.
Khu Cước Đại Hãn đã rớt mười cấp, lúc cô ra ngoài là cấp năm mươi tám, hiện tại đã quay về cấp bốn mươi tám, cũng không thấy nhiệm vụ chính của lăng mộ.
Rớt xuống dưới cấp năm mươi, nhiệm vụ chính cũng rớt theo.
Có thể thấy người giết cô trên bảng kẻ thù không phải ai khác chính là Cửu Dương Thần Khởi.
Chậc...
Minh Thù mở ra danh sách bạn bè tìm Khô Lâu.
Cô theo bản năng kéo danh sách xuống, Tây Tử Lâm không online.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Có quen hacker không?
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Cô muốn làm chuyện phạm pháp gì à? Tôi cho cô biết, tôi là công dân ba tốt, cô đừng hòng kéo tôi xuống vực!
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Đệ Nhất Lâu các người không đi đóng phim, đúng thật là phí phạm nhân tài.
Một đám diễn viên.
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Khụ khụ, cô tìm hacker làm gì?
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Trộm một tài khoản.
[Trò chuyện riêng] Bộ Xương Khô: Tôi không ngờ đại lão như cô lại là người như vậy!
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Có hay không?
[Trò chuyện riêng] Bộ Xương Khô: Hoa Linh đó. Hì hì, có phải rất bất ngờ hay không, cũng chỉ có chuyện này Hoa Linh mới giỏi hơn tôi bla bla...
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tự tôi tìm anh ta.
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Đúng là qua cầu rút ván! Một đám các người thấy sắc quên tình, qua cầu rút ván tức chết mất!
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi sợ anh chuyển lời biến thành tôi muốn hại chết người khác.
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Tôi là loại người như vậy sao? Rốt cuộc cô muốn hack ai...
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Má ơi, sao cô lại rớt cấp?
[Trò chuyện riên ] Khô Lâu: Tên đê tiện nào làm thế?