Trình Diễn biết Minh Thù không thích mình, có thể tưởng tượng muốn theo đuổi được người đẹp, thì đương nhiên phải mặt dày.
Cho nên Trình Diễn không biết xấu hổ, vẫn tiễn Minh Thù về nhà.
Xung quanh trường học đều là kiểu ngõ nhỏ hơi tối, mặc dù là đường lớn cũng không thấy có bao nhiêu xe qua lại, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe hoặc người đi bộ.
Khung cảnh này, vốn là cực kỳ thích hợp cho các đôi tình nhân hẹn hò, nhưng mà người trước mặt dường như chỉ quan tâm đến ăn. Trình Diễn muốn bắt chuyện với cô, nhưng nói chưa được hai câu, thì đã không biết nói gì nữa, không tài nào có thể nói chuyện được.
Bọn họ giống như là hai người sống ở hai hành tinh khác nhau vậy.
Hơn nữa cái người thánh ăn kia, lúc nào cũng có cái kiểu kiêu kỳ ra oai.
Thực sự là con người ta không thể nhìn bề ngoài, bị bề ngoài của cô lừa dối, cuối cùng chết như thế nào có thể cũng không biết.
Nội tâm Trình Diễn tuyệt vọng, cô ấy như thế này phải làm thế nào mới có thể theo đuổi được đây.
Ông trời đang trêu hắn sao?
Tiếng bước chân lộn xộn ở phía trước truyền đến, theo bản năng Trình Diễn nhìn sang một đám người mang theo gậy gộc, khí thế hung hãn hướng về phía này.
"Trình Diễn!" Có người gọi tên hắn.
"Mẹ kiếp!"
Trình Diễn chửi thề trong miệng, đi nhanh vài bước kéo Minh Thù còn đang tiến về phía trước.
Minh Thù ngẩng đầu, trong mắt có chút mơ hồ liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía đám người đang tiến đến.
Ô! Dẫn theo nhiều người như vậy muốn hù chết trẫm, sau đó thừa kế đồ ăn vặt của trẫm sao?
Minh Thù nhanh chóng bỏ qua Trình Diễn, ôm đồ ăn vặt cấp tốc lui sang một bên:
"Tôi và hắn không có quan hệ gì, tôi không biết hắn."
Trình Diễn: "..."
Làm người ai làm thế chứ!
Minh Thù mỉm cười, quay người sang bên kia nói:
"Các người có thù gì thì tìm hắn, tôi chỉ là đi ngang qua đây thôi."
"Ha ha ha ha, Trình Diễn, đây là cô nàng mày thích à?"
Đối phương cười to mấy tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự coi thường và châm chọc.
Khi gã đến gần, Minh Thù thấy rõ vẻ ngoài người kia, tuy là khuôn mặt có kém hơn Trình Diễn, nhưng cũng được coi là đẹp trai, thân hình cao ráo, mặc một bộ đồ đen trông hơi hung dữ.
"Đi trước đi." Trình Diễn nói với Minh Thù.
"Ừm." Minh Thù ôm đồ ăn vặt chuẩn bị rời đi.
Người đối diện lập tức cản đường Minh Thù:
"Trình Diễn, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể để cho cô ấy đi, tốt xấu gì cũng phải cho cô ấy xem bộ dạng anh hùng của mày chứ, không phải sao?"
"Tôi không có hứng xem đâu."
Trẫm rất bận rộn, đồ ăn vặt vẫn chờ trẫm yêu thương nó đó.
Tên đó cười lạnh một tiếng, đôi mắt âm u liếc nhìn Minh Thù:
"Trình Diễn, mày đi đâu tìm được một đứa con gái nhát gan sợ phiền phức vậy? Thật không xứng với thân phận của mày."
"Chuyện giữa chúng ta, không có liên quan gì đến cô ấy, để cho cô ấy đi." Trình Diễn nhíu mày.
"Thế nào là không có liên quan?"
Gã cười đến điên cuồng: "Cô ta không phải bạn gái mày sao?"
"Này, đừng có đặt điều." Minh Thù nhấc tay:
"Tôi không phải bạn gái của hắn."
"Không phải?"
Gã hoài nghi quan sát Minh thù, đột nhiên cười to:
"Trình Diễn, mày thật là ha ha ha, tìm loại con gái gì vậy, ngay cả lời như vậy cũng nói ra được."
Bên cạnh Trình Diễn trước giờ, đều không có bóng dáng người phụ nữ nào, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nếu đi trên con đường này cần khoe khoang, vẫn cứ phải khoe khoang. Thế nhưng ở bên ngoài, Trình Diễn vẫn là một người độc thân.
Nhưng hôm nay, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một nữ sinh, hắn còn có kiên nhẫn đi theo như vậy, không phải bạn gái thì là cái gì?
Còn tưởng rằng là một người lợi hại, không nghĩ rằng lại là đứa con gái sợ chết nhát gan.
Đàn em bên người tên kia đột nhiên tiến lên, một trái một phải nắm cánh tay Minh Thù.
"Làm cái gì vậy?"
Mặc dù bị giữ chặt, trên mặt Minh Thù vẫn duy trì nụ cười:
"Tôi nói tôi và hắn không quen, các người có thù oán gì thì tìm hắn giải quyết, không cần liên lụy người vô tội, hiểu không?"
Trẫm chỉ đi kiếm đồ ăn, làm sao lại bị cuốn vào thế lực đen tối vậy?
Để trẫm bình yên, ăn chút đồ ăn không được sao?
Đều là tại cái tên đáng ghét kia.
Tên đáng ghét Trình Diễn: "..."
Trừng hắn làm gì, hắn làm sao biết nơi này lại bị người ta chặn đường.
"Con nhỏ kia dính phải người không nên dính dáng vào, thì phải chuẩn bị sẵn sàng, mày cho là ngày hôm nay mày nói không biết, là có thể an toàn rời đi sao?"
Khuôn mặt tên kia vặn vẹo đầy tàn nhẫn:
"Trình Diễn, bây giờ mày chỉ có một lựa chọn, theo tao chúng ta có thể bỏ qua chuyện lần trước."
Lời qua tiếng lại mãi không dứt.
"Nếu như tao không chọn?"
"Vậy cũng chỉ có thể thiệt thòi cho cô bạn gái, như hoa như ngọc này của mày một chút thôi."
Vẫn chưa lảm nhảm xong.
Nội tâm Minh Thù đã muốn bùng nổ, thời điểm Trình Diễn và tên kia còn đang nói chuyện, ngay lúc gã và Trình Diễn không thể giải quyết được mâu thuẫn, một tiếng kêu rên đột ngột vang
lên.
Hai người bên cạnh Minh Thù đều ngã xuống đất.
Một cô gái nhỏ thân hình gầy yếu, đạp một người trong đó:
"Ai cho mày đụng tới đồ ăn của tao!"
Mọi người: "..."
Nhìn cô bé đó, làm sao lại có được lực tấn công thế chứ!
Tại sao lại có thể trâu bò đến trình độ này chứ!
Trình Diễn đỡ trán, thoáng nhìn thì cô ấy không có lực tấn công gì, nhưng nếu ngươi động vào đồ ăn vặt của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giống như võ thần, bạo lực tăng lên theo cấp số lũy thừa.
"Nhìn cái gì?"
Minh Thù quay đầu nhìn gã nói chuyện với Trình Diễn:
"Muốn ăn đòn sao?"
"..."
Vốn tưởng rằng là một con cừu nhỏ, không ngờ rằng lại là một con hổ cái. Trong lòng gã cười nhạt, chỉ có chút công phu mèo cào, không biết trời cao đất dày là gì:
"Tụi mày lo lắng cái gì, bắt lấy nó."
Minh Thù nở nụ cười quái lạ, đánh nhau rất tốt, rất náo nhiệt.
Cô quật cường ném đồ ăn vặt sang một bên, xắn tay áo xông lên.
Đánh không chết các ngươi, ngày mai trẫm ăn một trăm túi đồ ăn vặt.
Nhìn tình hình phía trước, một cô gái bé nhỏ chiến đấu với một đám đán ông to lớn, nội tâm Trình Diễn hết sức phức tạp.
Này! Cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân đâu?
Cái này không giống với kịch bản bình thường đó!
Một đêm yên tĩnh, bầu trời tối đen như mực, không thấy ngôi sao nào.
Gió mát từ đầu tường thổi tới, phất qua không khí đan vào ánh đèn, một đám người ôm đầu, ngồi xổm trên lối đi bộ, đau khổ đối mặt với nghi vấn của cảnh sát.
Minh Thù ngồi xổm trước đồ ăn vặt của mình bổ sung thể lực, mơ hồ không rõ, hoài nghi mà hỏi Trình Diễn:
"Cậu báo cảnh sát à?"
Trình Diễn giật giật khóe miệng: "Cậu nghĩ tôi sẽ báo sao?"
Cậu ta cũng là một tên lưu manh, điên mà đi báo cảnh sát.
"Không phải cậu báo sao?"
Trình Diễn nghĩ khả năng này lớn hơn, lần trước cô chả nói lời nào lập tức báo cảnh sát.
Minh Thù mỉm cười: "Tôi đâu có điên"
Cô đánh người, báo cảnh sát làm gì?
"Hai cô cậu nói gì đó? Không được chụm đầu ghé tai với nhau!"
Đột nhiên cảnh sát quát lớn một tiếng, làm Minh Thù sợ đến tay run, miếng khoai tây suýt chút nữa rớt trên mặt đất.
Cô nhanh chóng nhét miếng khoai tây vào miệng, cảnh sát đi đến:
"Cô ở đây làm gì?"
Minh Thù trấn định buông miếng khoai tây xuống:
"Báo cáo chú cảnh sát, con kể lại sự thật."
Cảnh sát nghe thấy vậy, cũng không để ý đến cô đang ăn nữa, nhìn sang bên cạnh các đồng nghiệp còn đang bận, anh rút trong túi ra một quyển sổ tay:
"Nói."
"Chuyện là thế này ạ, bla bla...bla bla... Đó là họ đánh cháu trước, cháu chỉ là tự vệ thôi."
Diễn viên gạo cội lại có đất diễn, cô miêu tả đám người kia như một đám thanh niên lưu manh, đêm tối muốn ức hiếp con gái nhà lành, còn cô thì chỉ là một cô bé yếu ớt đáng thương ra tay vì tự vệ.
Anh cảnh sát trên mặt biểu cảm khó hiểu, lúc họ đến, trước mắt họ là đám người kia đang bị cô bé này đánh.
Diễn viên gạo cội tiếp tục diễn:
"Chẳng qua là cháu có chút võ, chứ nếu mà vào một cô bé trói gà không chặt, thì khi các chú đến có khi đã thấy xác nằm đó rồi."