Gian phòng rộng rãi sáng sủa, Minh Thù ngồi ở ghế sofa bằng da thật, ăn đồ ăn Thẩm Hàm Nguyệt cho cô.
Tạ Hồi đi dạo trong phòng khách, người này này tuổi rất trẻ, cà lơ phất phơ hoàn toàn không giống thiên sư.
Hắn liên tiếp chặc lưỡi, ra vẻ ghen tỵ với sự giàu có: "Không ngờ dẫn hồn giả lại có nhiều tiền như vậy."
Ngay khi Tạ Hồi vừa nói xong, cửa phòng phát ra một tiếng két.
Thẩm Hàm Nguyệt không tự chủ được run lên một cái nhưng cũng chỉ là một chút, cô rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn ra phía cửa.
Một người mang theo mấy người tiến đến. Nhìn thấy Thẩm Hàm Nguyệt, chân mày khẽ nhíu một cái, nói với giọng khó chịu: "Lại mang một mớ hỗn độn về."
Người đàn ông này tuổi còn rất trẻ, tướng mạo cũng có chút anh tuấn, khí thế bất phàm và có cách ăn mặc của người thành công.
"Hừ, anh vừa nói cái gì vậy?" Tạ Hồi không vui, phản bác lại người kia.
"Ai là mớ hỗn độn, anh biết tôi là ai không?”
Khuôn mặt người đó nguội lạnh, trực tiếp biểu hiện sự không thích: "Không cần biết cậu là ai, cậu chỉ cần biết đây là Thẩm gia."
"Thẩm tổng, máy bay còn một tiếng..."
Thẩm Ảnh không nói tiếp, đi lên lầu hai, người hắn đưa về đứng chờ ở cửa.
Hắn nhanh chóng trở xuống, ánh mắt thẳng tắp xuyên thấu qua Minh Thù, nhìn về phía Tạ Hồi. Rõ ràng anh ta không nhìn thấy Minh Thù.
Thẩm Hàm Nguyện đứng bên cạnh ghế sofa nhìn Thẩm Ảnh đi xuống, ánh mắt của Thẩm Ảnh nhìn thẳng qua.
"Ôi chao, tôi nhớ là dẫn hồn giả không có người thân nào cả mà?" Tạ Hồi tiến đến bên cạnh Minh Thù, hạ giọng nói chuyện.
Thẩm Hàm Nguyệt mi mắt rũ xuống, cuối cùng cất bước đuổi theo: "Anh..."
Thẩm Ảnh quay đầu nhìn cô.
Thẩm Hàm Nguyệt lí nhí: "Nhớ cẩn thận."
Ánh mắt Thẩm Ảnh nhìn thẳng vào cô giống như đang đợi cô nói tiếp, nhưng Thẩm Hàm Nguyệt im lặng không nói gì nữa.
Dưới sự thúc giục của người bên cạnh, Thẩm Ảnh rời khỏi cửa chính.
"Không có quan hệ huyết thống với dẫn hồn giả." Minh Thù khẽ nói.
Đây là để đề phòng dẫn hồn giả lợi dụng thân phận và sức mạnh của mình, làm ra việc gì đó không thể cứu vãn được.
"Thẩm gia..." Tạ Hồi lẩm bẩm hai tiếng, không biết nghĩ đến cái gì, bất ngờ nói sang chuyện khác:
"Mọi người nói xem trước đó đã xảy ra chuyện gì? "
"Nếu ta biết, bây giờ cũng sẽ không ở đây." Minh Thù tiếp tục ăn.
"Vậy mọi người không có manh mối gì sao? Làm sao mất tích? Mất tích ở chỗ nào? Cũng không có manh mối sao?"
"Không có."
Những lời này là Thẩm Hàm Nguyệt trả lời.
Minh Thù ở đây, cô không dám ngồi, chỉ có thể đứng, cô nói từng chữ: "Chỉ biết là sau khi tiến vào thành phố Đông Hoa thì mất tích."
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Lần mất tích gần nhất cánh đây mấy ngày?"
"Ba ngày."
"Vậy còn lại rất nhiều chuyển phát nhanh đúng không?”
Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu, cho rằng Minh Thù hỏi cô xử lý những chuyển phát nhanh này như thế nào.
"Tôi đều niêm phong cất vào kho rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
Minh Thù cầm trái cây đứng dậy, cắn soạt một cái: "Chuẩn bị xe, đến kế bên lấy chuyển phát nhanh."
Giới hạn của dẫn hồn giả nghiêm minh, Thẩm Hàm Nguyệt không thể tùy ý rời đi cho nên cuối cùng Tạ Hồi mặt dày mày dạn đi theo Minh Thù lên xe có dán chữ chuyển phát nhanh Âm Dương.
Chủ yếu là Minh Thù thiếu người lái xe, Tạ Hồi liền xung phong nhận lấy việc này.
"An Ca đại nhân đi đường cẩn thận, tôi sẽ bảo người ở thành phố Đông Hoa tiếp ứng ngài."
Minh Thù phất tay một cái: "Cho ta nhiều đồ ăn một chút."
Thẩm Hàm Nguyệt: "..."
Xe đi tới thành phố Đông Hoa, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe hơi từ chiều ngược lại chạy qua.
"An Ca?" Tạ Hồi xoay xoay tay lái, hết sức tò mò hỏi:
"Là An Ca tôi đã từng nghe qua sao?"
"Ngươi nghe nói đến Anh Ca nào cơ?" Khóe miệng Minh Thù nở một nụ cười thản nhiên, tiếng nói nhẹ nhàng như bóng ma trong núi.
"An Ca vui, vạn quỷ buồn. An Ca cười, vạn quỷ diệt." Tạ Hồi dừng lại một chút, chợt lại gần:
"Là cô sao?"
Minh Thù nghiêng đầu, Tạ Hồi vừa hay bắt gặp lại nụ cười của cô.
"Ngươi thật may mắn vì ngươi là người."
Tạ Hồi sửng sốt một chút. Người trước mặt vẫn là một thiếu nữ, sắc mặt cũng giống như những người bình thường khác, lông mày vô cùng sắc sảo giống như những minh tinh trên ti vi, khóe miệng mang theo một nụ cười thản nhiên.
Xe chợt vào đường hầm, thiếu nữ hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối, ngay cả hình dáng hắn cũng không cảm giác được.
Tạ Hồi cảm thấy không khí trở nên lạnh giá.
Hắn lặng
lẽ nắm chặt kiếm gỗ đào.
"Soạt soạt... "
Tiếng gặm trái cây vang lên trong bóng đêm.
Tạ Hồi: "..."
Xe ra khỏi đường hầm, Tạ Hồi thấy rõ con quỷ bên cạnh đang cầm trái cây gặm đến quên cả trời đất, dáng vẻ hiền lành, hoàn toàn không nhìn ra sự hung tàn như ở tin đồn.
Tạ Hồi lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
-
Mỗi quỷ sai của chuyển phát nhanh Âm Dương phụ trách một khu vực, bình thường là hai ngày lưu động chạy hết một vòng. Sau khi chuyển hết tất cả các chuyển phát nhanh thì quay về địa phủ.
Minh Thù bây giờ đi tới thành phố Đông Hoa sát với thành phố Bình Viễn.
Dẫn hồn giả đã nhận được tin tức của Thẩm Hàm Nguyệt. Khi Minh Thù đến, có một nam một nữ đã chờ đợi sẵn từ trước.
Minh Thù bây giờ mới nhớ ra, trong khu vực phụ trách, dẫn hồn giả đều là thành đôi. Bây giờ địa phủ dư dả, tuyển nhân viên công vụ đều không cần tính toán so đo chi phí.
Hai dẫn hồn giả vừa là trợ giúp lẫn nhau cũng vừa là giám sát lẫn nhau.
"An Ca đại nhân, đây là chuyển phát nhanh mấy ngày gần đây nhất." Nam dẫn hồn giả chỉ vào hòm lớn phía sau mình, mỗi hòm đều dùng băng dính đặc biệt của chuyển phát nhanh Âm Dương dán lại.
Minh Thù dựa vào cửa xe, gật đầu: "Mang lên xe!"
Tạ Hồi ghé tới cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, dường như rất tò mò về cuộc giao tiếp của Âm Dương chuyển phát nhanh.
Nam dẫn hồn giả nhẹ nhàng mang hai cái hòm lên xe.
Nữ dẫn hồn giả đứng ở bên cạnh Minh Thù hỏi: "An Ca đại nhân, ngài điều tra được điều gì rồi sao? Chúng tôi có thể giúp một tay không?"
Chuyện này mặc dù xảy ra ở địa giới thành phố Đông Hoa nhưng vẫn có ảnh hưởng với bọn họ.
"Không, ta sẽ đi đưa chuyển phát nhanh." Minh Thù mỉm cười nói.
"Không chừng sẽ gặp phải tên biến thái kia?"
Nữ dẫn hồn giả nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù, tất cả quỷ đều có thần sắc giống nhau khi gặp cô, gặp quỷ rồi!
Bây giờ nghĩ lại thì Thẩm Hàm Nguyệt chính là người bình tĩnh nhất khi gặp cô.
"An Ca đại nhân..." Nữ dẫn hồn giả nuốt một ngụm nước bọt, đánh bạo nói:
"Ở trong xe hình như là một con người, sao ngài lại đi cùng con người... "
Câu hỏi tiếp theo của nữ dẫn hồn giả không nói ra được, bởi vì nụ cười trên mặt Minh Thù quá mức xán lạn.
Minh Thù mở cửa xe đi vào, giọng nói êm ái từ bên trong xe truyền ra: "Bởi vì ta thiếu người lái xe."
"A?"
Thiếu người lái xe?
Quỷ không cần... lái xe mà?
Minh Thù lại chạy tới hai chỗ, sau đó quay trở về thành phố Đông Hoa.
"Cô chỉ nghĩ tới việc dẫn dụ kẻ kia xuất hiện, nhưng cô chưa từng nghĩ tới những linh hồn phía sau cô sao?"
"Nhiệm vụ của ta là điều tra ra chân tướng chuyện này, chứ không phải phụ trách an toàn cho những linh hồn này."
"Cô..." Cho nên ở trong mắt cô, những linh hồn này đều là công cụ? Tạ Hồi nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
"Tất cả quỷ ở địa phủ các cô đều như vậy sao? Hoàn toàn không để ý tới những linh hồn vô tội, e rằng bọn họ vì vậy mà không còn cách nào vào luân hồi, bọn họ đâu phải lệ quỷ."
Minh Thù cười vô hại: “Ngươi có thể xuống dưới đó hỏi bọn họ."
Tạ Hồi: "..."
Một người lớn sống sờ sờ như hắn sao có thể xuống dưới đó được, trừ phi hắn đã chết.