Trong hẻm nhỏ yên tĩnh âm u, chỉ có tiếng bước chân của Tô Nhu, cô ta nhìn hai bên một chút rồi chuyển hướng đi tới một ngã ba.
Quanh đây đều là những ngôi nhà cũ kỹ với rất nhiều hẻm nhỏ, lộn qua lộn lại cảm giác đều giống nhau.
Tô Nhu rõ ràng đang đi vòng vo, một lúc lâu cô ta mới vào một căn nhà bốn lầu.
“Chính là hắn.” Tiểu Hồng ở bên cạnh bay phất lên: “Tôi cảm nhận được, chính là người đó chỉ thị tôi.”
Minh Thù gửi tin cho Thẩm Hàm Nguyệt, bảo Tiểu Hồng canh chừng bên dưới, cô bay lên lầu.
Vừa lúc thấy Tô Nhu vào một căn nhà ở lầu ba bên trái.
Tạ Hồi thở hổn hển chạy theo phía sau, có thể suy nghĩ cho thể lực con người một chút không!
Minh Thù đến gần cửa phòng, muốn xuyên cửa đi vào nhưng cô lại thất bại. Cô không thể đi xuyên qua, bị vật vô hình chặn lại, thậm chí cảm nhận được một chút khó chịu.
“Đây là trận pháp thiên sư bày ra.” Tạ Hồi bên cạnh nói:
“Không ngờ nơi này lại có thiên sư. Tô Nhu tìm đến thiên sư làm gì… Cô cũng không vào được ư?”
Câu sau là hắn hỏi Minh Thù, vừa nãy hắn thấy cô muốn đi vào nhưng tới gần thì dừng lại.
Minh Thù chống cằm suy nghĩ.
Tích tắc, cô giơ tay lên gõ cửa, lớn tiếng: “Mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước!”
Phụt…
Tạ Hồi chưa từng thấy biện pháp nào hời hợt như thế, miệng hắn chu ra: “Nửa đêm kiểm tra đồng hồ nước cái gì chứ, cô làm như người ta ngu chắc?”
Minh Thù ung dung đổi giọng: “Mở cửa, quét hoàng (1)!”
Tạ Hồi: “…”
Cho dù người ở bên trong đang làm gì, cô làm như vậy, người ta cũng chạy từ lâu rồi!
Xin cô nghiêm túc một chút!
“A!”
Dưới lầu vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hồng.
Minh Thù biến mất ở hành lang trong nháy mắt. Tạ Hồi sửng sốt, mau chóng chạy nhanh xuống lầu dưới.
Sau nhà, Tiểu Hồng bị đánh bay lên trên cây cách đó không xa, Thẩm Hàm Nguyệt đang giao đấu với một cái bóng màu đen.
Khi Minh Thù chạy đến, cô tiện tay cầm bình chữa cháy trên hành lang, mở công tắc ra, phun tung tóe về phía bóng đen bên kia.
Bóng đen bị bọt chữa cháy cản trở tầm nhìn, trong đó còn trộn âm khí. Trực giác cảm thấy không ổn, hắn định lui về phía sau, ai ngờ gáy lại bị vật cứng đánh vào khiến đầu hắn choáng váng.
Rất nhanh, đầu lại bị đập phát thứ hai.
Phát thứ ba…
Hoàn toàn không cho hắn có cơ hội phản ứng.
“Tại sao lại là con người.”
Hắn nghe thấy có giọng mềm mại của con gái nhưng thân thể đã không khống chế được, ngã xuống đất.
Cô gái vừa giao đấu với hắn đầu đầy bọt, bắt chéo hai tay hắn về phía sau lưng.
Minh Thù ném bình chữa cháy xuống, tóm lấy thắt lưng tên kia vừa thở dốc vừa sờ vào túi đồ ăn vặt.
Tạ Hồi nhìn bình chữa cháy như nhìn quái vật, thế là xong rồi?
Đại chiến ba trăm hiệp trong tưởng tượng của hắn đâu?
Cô đánh mấy cái là xong rồi.
Xong rồi?
“Đại nhân, là một người chết, bị chiếm thể xác.” Thẩm Hàm Nguyệt nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Lôi ra.” Trẫm lại muốn xem thứ đồ chơi này giỏi cỡ nào, dám cướp chuyển phát nhanh của địa phủ.
Thẩm Hàm Nguyệt dùng một lá bùa rất kỳ quái dán vào tên tái nhợt kia, trên trán đã xuất hiện dấu vết người chết. Chớp mắt, lá bùa biến thành âm khí, xông vào thân thể người nọ.
Tiếp đó khuôn mặt bắt đầu trắng bệch đến ghê sợ, một âm thanh sắc nhọn giống người nhưng không phải người, lại như quỷ cũng chẳng phải quỷ vang lên.
Thứ đen sì bị âm khí trong cơ thể mạnh mẽ lôi ra ngoài. Thứ kia vừa ra khỏi, thân thể liền hóa thành xác thối, tanh tưởi kinh người.
Minh Thù lập tức lui về sau vài mét, Thẩm Hàm Nguyệt tóm chặt thứ muốn chạy, vốn cho rằng có chút vất vả, ai ngờ lại dễ dàng tóm được nó.
Hình dạng thứ kia có hơi giống con người, toàn thân trên dưới da bọc xương, nhỏ dịch nhờn kỳ lạ, nhìn rất buồn nôn.
Nó bị Thẩm Hàm Nguyệt bắt lại, nhe nanh trợn mắt thét chói tai về phía Minh Thù tựa như muốn xông đến cắn một miếng thịt của cô.
“Là tinh mị (2).” Tạ Hồi vội lên tiếng:
“Chẳng trách âm khí không nặng.”
“Dáng dấp tinh mị không phải đều đẹp như tiên sao?” Minh Thù cảm thấy mình nên làm quen lại từ đầu với loại tinh mị này.
“Tinh mị có rất nhiều loại, loại này được hình thành từ sự tức giận và oán hận của con người, đương nhiên khó coi.” Tạ Hồi nói:
“Nếu trong núi cô gặp phải tinh mị dạng thực vật, hồn cô cũng có thể cho nó cướp mất.”
“Hóa ra là dậy thì thất bại.” Minh Thù chỉ vào tinh mị đang gào thét với mình kia:
“Giết đi.”
“Khoan khoan khoan.” Quỷ này sao chỉ một lời không
hợp liền giết chết.
“Chưa phá được án, cô đã giết nó như vậy có hợp lý không?”
“Nó là do ta bắt, thứ gây tai họa cho nhân gian, ta giết chết cũng không có vấn đề gì.” Minh Thù có đủ lý do.
“Đại nhân…” Thẩm Hàm Nguyệt nhìn Minh Thù.
“…”
Minh Thù liếc nhìn tinh mị: “Mười cái chân giò! Không phải, hai mươi cái!”
Thẩm Hàm Nguyệt yên lặng gật đầu.
-
Đây là vụ án đặc biệt, tất nhiên giao cho bên thiên sư xử lý. Tinh mị thừa nhận là nó gây ra, người là do nó giết, linh hồn của chuyển phát nhanh Âm Dương bị mất cũng là nó cướp.
Có điều nó chỉ giam linh hồn lại, không hề ăn mất.
Khi hỏi nó giam linh hồn lại làm gì, tinh mị thà chết không nói.
Quả có chuyện tinh mị giết người, nhưng tinh mị đã chiếm thân xác của một thiên sư, còn giết nhiều người như vậy, đoàn thiên sư chưa từng gặp phải điều này. Thực lực của tinh mị này chắc là cũng giỏi.
Mà mọi người muốn nghe Tạ Hồi kể đã bắt được nó ra sao.
Tạ Hồi liền khô khan nói: “An Ca chỉ đập ba cái là tóm được.”
Cục diện không chút ly kỳ, cho nên nói ra hoàn toàn không có cao trào, nhiệt huyết sôi trào hay kích động lòng người gì cả.
Đoàn thiên sư: “…”
Không hổ là An Ca của địa phủ.
Giải tán thôi, giải tán thôi, không thể chọc tới, không thể chọc tới.
Tạ Hồi: “…”
Minh Thù nhìn thoáng trên lầu, Tô Nhu đã đi mất, không biết có phải là thừa dịp loạn chạy mất hay không.
Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, giá trị thù hận cứ từ từ tăng, nếu không thì thật nhàm chán.
Minh Thù đứng ở cửa cười đến mức như tổng tài bá đạo bị thần kinh.
“Đại nhân, tôi đã xử lý xong những linh hồn bị giam lại.” Thẩm Hàm Nguyệt cung kính đứng phía sau Minh Thù.
“Đi thôi, đi ăn chân giò.”
Thẩm Hàm Nguyệt không thể đoán được, thở dài theo Minh Thù xuống lầu. Lúc đi ngang qua một thân cây, nghe thấy tiếng Tiểu Hồng gào từ phía trên: “Đại nhân, đại nhân đưa tôi xuống với!”
Minh Thù cảm thấy chân giò quan trọng, không để ý đến Tiểu Hồng, nhẹ nhàng bay vèo qua dưới bóng cây.
Tiểu Hồng: “…”
Cuối cùng là Thẩm Hàm Nguyệt đưa cô xuống.
“Em còn dám quay lại ư, anh trai mình xảy ra chuyện, em thì hay rồi, cả ngày không thấy đâu… lại còn đưa một người không rõ lai lịch về. Thẩm Hàm Nguyệt, em để nhà họ Thẩm ở đâu hả.”
Thẩm Hàm Nguyệt vừa đưa Minh Thù vào nhà họ Thẩm, đã bị Thẩm Ảnh đợi ở phòng khách mắng cho tối mày tối mặt.
Hiển nhiên là nhìn thấy Minh Thù.
Hai tay Thẩm Hàm Nguyệt nắm chặt, sợ Minh Thù nổi giận: “Anh, không phải anh đã không sao rồi ư.”
Thẩm Ảnh sửng sốt một chút: “Sao embiết?”
Chuyện này hắn cũng mới nhận được điện thoại, hắn cũng chưa nói với ai, cảnh sát càng không thể nào nói lung tung, sao cô có thể biết.
Em gái hắn cả ngày không đến trường, thỉnh thoảng mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu, Thẩm Ảnh cảm giác mình sắp sửa hết sự kiên nhẫn đối với cô…
Thẩm Ảnh lạnh lùng: “Sắp phải thi cuối kỳ rồi, nếu em lại thi được có mấy điểm thì anh sẽ lập tức đưa em ra nước ngoài.”
Thẩm Hàm Nguyệt cắn môi dưới, không hé răng.
Chắc là Thẩm Ảnh tức lắm, phất tay bỏ lên lầu.
***
(1) Quét hoàng: Càn quét mại dâm, quét văn hóa phẩm đồi trụy.
(2) Tinh mị: Yêu tinh mê hoặc người khác.