“Dẫn hồn giả thành phố Đông Hoa báo cáo.”
Minh Thù nhìn tư liệu trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm Nguyệt, so với mấy năm trước hầu như không có gì thay đổi: “Nhiệm kỳ của cô đã hết.”
Vẻ mặt của Thẩm Hàm Nguyệt không thay đổi gật đầu.
Minh Thù xóa bỏ thân phận dẫn hồn giả của cô, thu hồi sức mạnh được địa phủ giao phó, Thẩm Hàm Nguyệt lúc này và những con quỷ thông thường không có gì khác nhau.
“An Ca đại nhân.”
Thẩm Hàm Nguyệt ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Tôi có thể không đầu thai liền được không?”
“Cô có cống hiến cho địa phủ, có cơ hội ưu tiên đầu thai, tại sao muốn bỏ?” Minh Thù cảm thấy hứng thú nhìn cô.
“Tôi muốn đợi anh ấy.” Giọng Thẩm Hàm Nguyệt nhàn nhạt.
“Đại nhân, Linh Yển đại nhân đang gây ôn ào. Ngài nhanh đến xem.” Bên ngoài có tiểu quỷ vội vã chạy tới.
Minh Thù tắt máy tính bảng: “Tùy cô vậy.”
Thẩm Hàm Nguyệt khom lưng: “Tạ ơn đại nhân.”
Minh Thù từ trên đi xuống, dừng lại trước mặt cô: “Xem như nể tình cô mời ta ăn chân giò, cho cô đặc ân.”
Thẩm Hàm Nguyệt nhìn Minh Thù.
Minh Thù nắm tay cô.
-
Lần nữa trở lại nơi mình quen thuộc, Thẩm Hàm Nguyệt ngây người ra giống như một giấc mộng.
“Tiểu thư, cô đã về.”
Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu, nhấc chân đi vào trong.
“Điện thoại của cô không gọi được, thiếu gia rất tức giận, thiếu gia chắc đang ở thư phòng, hay là cô lên cho báo tin bình an cho thiếu gia?” Người hầu cẩn thận nói.
Thẩm Hàm Nguyệt dừng lại, bước lên bậc cầu thang.
Cửa thư phòng đang khép, cảnh trong phòng đều thấy được. Người đàn ông dựa vào bàn làm việc, người phụ nữa tựa vào ngực người đàn ông.
Sắc mặt Thẩm Hàm Nguyệt trắng bệch, cơ thể lùi lại phía sau. Giày ma sát với mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ.
Cô xoay người rời đi, đi rất nhanh.
Lúc xuống lầu, gần như là chạy.
“Thẩm Hàm Nguyệt, em đứng lại đó cho anh!”
Giọng của Thẩm Ảnh vang lên từ phía sau, tiếp đó Thẩm Hàm Nguyệt bị bắt lại, đẩy vào chỗ tay vịn ở cầu thang.
“Anh trai.” Thẩm Hàm Nguyệt lạnh lùng nói:
“Có chuyện gì không?”
“Em thấy rồi?” Ánh mắt Thẩm Ảnh nhìn thẳng cô.
Thẩm Hàm Nguyệt nhấp môi dưới: “Ưm, chúc mừng anh trai.”
Thẩm Ảnh dùng lực tay: “Em không có gì để nói sao?”
Thẩm Hàm Nguyệt từ từ ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Anh, tuổi anh không còn nhỏ, em cũng nên có một người chị dâu, nhà họ Thẩm cần một bà chủ.”
“Thẩm Hàm Nguyệt!”
Thẩm Ảnh rất tức giận.
Ngực hắn phập phồng, một lúc lâu không nói gì.
“Thẩm tổng...”
Giọng nói ma mị của Hàm Kiều vang lên bên ngoài.
Thẩm Hàm Nguyệt nhân lúc đó thoát khỏi Thẩm Ảnh, chạy ra ngoài biệt thự.
Cô không nên tham lam.
Cô nên ngoan ngoãn chờ hắn ở địa phủ, đợi đến khi gặp hắn lần cuối, kiếp sau cũng không gặp lại.
Trong đầu Thẩm Hàm Nguyệt, đều là sự việc đã qua.
Cô không phải con của Thẩm gia, cha mẹ của cô trước kia là bạn bè của Thẩm gia, sau lại cùng lúc qua đời. Nhà của cô không ai muốn nuôi cô, cảm thấy cô là một người xấu số, khắc chết cha mẹ của mình.
Cô được nhận vào nhà họ Thẩm, sửa lại họ Thẩm.
Cô sống ở Thẩm gia rất tốt, cha mẹ Thẩm đối với cô giống như con gái ruột, người có ý kiến duy nhất đối với cô chính là Thẩm Ảnh.
Thẩm Ảnh thường bắt nạt cô.
Nhưng hắn sẽ đứng ra bảo vệ cô khi cô bị ức hiếp.
Thẩm Hàm Nguyệt không nhớ rõ đã thích Thẩm Ảnh từ khi nào. Lúc cô phát hiện ra, Thẩm Ảnh đã ngự trị trong tim cô.
Cô không dám nói cho Thẩm Ảnh biết, cảm thấy mình nên âm thầm thích hắn là tốt rồi, dù sao hắn cũng rất hoàn mỹ, rất tốt...
Có lẽ cô thật sự là một người xấu số.
Năm cô mười ba tuổi, ba mẹ Thẩm vì sinh nhật cô đã cố ý dẫn cô và Thẩm Ảnh ra ngoài chơi, nhưng không ngờ lại có động đất.
Vô số căn nhà sụp đổ, tiếng thét chói tai.
Cô trốn trong phòng không dám di chuyển, Thẩm Ảnh chạy đến tìm cô, lôi cô chạy xuống dưới.
Nhưng bọn họ không may, cuối cùng vẫn là bị nhốt ở trong.
“Đừng sợ, cha mẹ sẽ tới tìm chúng ta.” Thẩm Ảnh ôm cô an ủi, giọng nói của hắn trong đêm tối giống như ánh sáng, trấn an sự sợ hãi của Thẩm Hàm Nguyệt.
Thẩm Ảnh lúc đó cũng mới mười tám tuổi, hắn lại có thể tỉnh táo phân tích tình hình của bọn họ lúc bấy giờ, giữ thức ăn lại.
“Anh, có phải anh rất chán ghét em?”
Trong đêm tối, cô cẩn thận đặt câu hỏi.
Thẩm Ảnh yên lặng trong phút
chốc: “Anh không ghét em, em là em gái của anh.”
Đúng vậy, cô là em gái của anh.
Thẩm Hàm Nguyệt dựa vào Thẩm Ảnh, cô không biết thời gian qua bao lâu, không có một tiếng động nào từ phía trên, nếu có nghe cũng chỉ là tiếng thở của Thẩm Ảnh.
Ý thức của cô ngày càng mờ nhạt.
“Thẩm Hàm Nguyệt, đừng ngủ, ăn một chút đi.”
“Thẩm Hàm Nguyệt, em hãy nói gì đi.”
“Anh…”
Thẩm Hàm Nguyệt tìm tay của Thẩm Ảnh: “Có phải em chết rồi không?”
“Không đâu.” Thẩm Ảnh trấn an cô:
“Ăn một chút đi, cứu viện sẽ mau chóng tới, chúng ta sẽ không sao đâu, đừng sợ, có anh ở đây.”
“Ưm, có anh ở đây, em không sợ.”
Thẩm Ảnh đem hết đồ ăn đến cho cô nhưng vốn dĩ bọn họ không có nhiều đồ ăn. Lúc Thẩm Hàm Nguyệt phát hiện, Thẩm Ảnh sắp không xong rồi.
Trong tình trạng thiếu nước trầm trọng, sinh mệnh của bọn họ càng lúc càng nhanh không chịu được nữa.
Cô không biết nên làm sao bây giờ.
“Anh, anh đã nói chúng ta sẽ không sao.” Thẩm Hàm Nguyệt ôm Thẩm Ảnh, khóc nức nở gọi hắn.
“Anh, anh nói chuyện đi...”
“Anh...”
Âm thanh của Thẩm Hàm Nguyệt ngày càng yếu ớt, ý thức cô dần mờ nhạt, hình như thấy ánh sáng.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình đang đứng ở một đại điện kỳ quái. Nơi đây rất an tĩnh, chỉ có một người bay qua bay lại trước mặt cô.
Không sai, chính là bay.
Cô đã chết rồi sao?
“Hiện tại, Thẩm Hàm Nguyệt ngươi có một cơ hội để sống lại, ngươi muốn không?” Người đó nói.
“Sống lại?” Cô quả nhiên đã chết.
Người đó nói cho cô biết nơi này là địa phủ, mà cô chỉ có thể trở thành dẫn hồn giả mới có thể sống lại.
Nhiệm kỳ là mười năm, một năm đổi lấy năm năm tuổi thọ, mười năm chính là năm mươi tuổi.
Sau khi kết thúc nhiệm kỳ, cô còn có thể sống thêm năm mươi năm.
“Vậy... người ở cùng tôi cũng đã chết sao?”
“Chết rồi.”
Thẩm Hàm Nguyệt giống như bị ai bóp cổ họng, đột nhiên cũng không biết nên hô hấp thế nào, chết rồi... Thẩm Ảnh chết rồi...
Một lúc sau, giọng Thẩm Hàm Nguyệt mơ hồ: “Tôi... có thể chuyển tuổi thọ cho người khác không?”
Người đó cảm thấy kỳ lạ: “Trong tài liệu ghi ngươi không còn huyết thống.”
Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu: “Là anh nuôi của tôi...”
“Cũng có thể, nhưng khi nhiệm kỳ kết thúc thì ngươi sẽ chết, như vậy ngươi có đồng ý không?” Người đó rất dễ nói chuyện.
“Ta đồng ý.”
-
Thẩm Hàm Nguyệt tỉnh lại lần nữa, cô đã ở bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có tiếng tí tách của dụng cụ.
Trong lòng cô nhớ đến Thẩm Ảnh, cô tháo dụng cụ trên tay, gắng gượng rời khỏi phòng bệnh, còn chưa đi ra đã được y tá đưa về.
“Tôi muốn gặp anh trai của tôi, các người hãy buông tôi ra.”
“Ôi em gái nhỏ, cô không dễ dàng nhặt về cái mạng này đâu, đừng giằng co.”
“Tôi muốn gặp anh trai của tôi...” Thẩm Hàm Nguyệt khàn giọng:
“Cho tôi gặp anh ấy.”
“Cô nói cậu trai ở cùng cô lúc đó? Cậu ta không sao, cô đừng kích động.” Y tá trấn an cô.
“Thật sự không sao?”
Y tá cam đoan: “Thật sự không sao, cô nghỉ ngơi trước đi, chờ cô đỡ hơn thì có thể đi thăm cậu ấy.”