“Nàng ta nói có là có?” Đầu ngón tay Minh Thù đặt nhẹ trên cánh tay, giọng nói nhẹ như không nhưng lời nói ra cũng không thân mật cho lắm:
“Ta nói là nàng ta xúi giục, lẽ nào cũng là nàng xúi giục?”
Phù Hề này chợt quay đầu: “Ta nói là sự thật, chính là hắn...”
Ngọc Huy nhìn nàng lạnh lùng, Phù Hề lạnh sống lưng. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại rất nhanh: “Ta không nói láo, thứ làm tổn thương sư nương chính là của Ngọc Huy. Bồng Lai tiên đảo có rất nhiều người đều biết, nếu Tiên Đế không tin có thể phái người đến Bồng Lai tiên đảo hỏi.”
“Ta nói không có là không có.”
Giọng Minh Thù nhẹ hẫng nhưng từng chữ như lệnh, không cho phản bác.
“Không phục thì có thể giao đấu với ta vài chiêu, đánh thắng ta rồi ngươi hãy nêu ý kiến.”
“Ngân Tranh tiên tôn, vì sao người bao che Ngọc Huy như thế?” Long Sa Tuyết ngẩng đầu, mắt đã đỏ bừng.
“Ta... ta nghe Ly Mặc chân quân nói, thứ làm tổn thương ta không giống như là linh thú thông thường, có... có thể là mãnh thú. Ngân Tranh tiên tôn, người bao che Ngọc Huy như thế, chẳng lẽ con linh thú kia thật sự là mãnh thú?”
Hai chữ mãnh thú này vừa thốt ra, không biết Tiên Đế nghĩ đến điều gì mà sắc mặt thay đổi: “Sa Tuyết, con nói cái gì?”
Người Tiên giới không thích mãnh thú không phải là bởi vì bọn chúng lợi hại mà là bởi vì bọn chúng xuất hiện thường đại diện cho sự không may mắn, xảy ra chuyện lớn.
Cho nên nếu có người mang mãnh thú vào Tiên giới, nghiêm trọng có thể biết bị tước đoạt Tiên tịch.
Long Sa Tuyết như bị sợ hãi, ấp úng giải thích: “Ta... ta cũng là nghe Ly Mặc chân quân nói, chỉ là Ngân Tranh tiên tôn phủ nhận như vậy, ta có chút hoài nghi. Nếu như quả thật có mãnh thú ở Tiên giới gây ra chuyện gì, phải làm sao bây giờ?”
Tạ Sơ Dương nắm bàn tay có ngón nhọn của Long Sa Tuyết hơi chặt.
Long Sa Tuyết chịu đựng không lên tiếng, đáy lòng càng oán hận Minh Thù hơn.
Tiên Đế trầm mặc: “Ly Mặc chân quân, ngươi nói xem vết thương của Sa Tuyết là sao? Là mãnh thú gây thương tích sao?”
Mãnh thú...
Ly Mặc chân quân liếc mắt nhìn Long Sa Tuyết và Minh Thù, buông Ngu Điệp ra tiến lên trước: “Vết thương quả thực không giống do linh thú thường nhưng rốt cuộc có phải mãnh thú hay không, ta không dám chắc. Chỉ là linh thú có kịch độc như vậy cũng không nhiều, có khả năng nhiều hơn là do thú dữ.”
“Dạ Nguyệt chân quân.” Tiên Đế lại gọi Dạ Nguyệt chân quân bên cạnh.
Trong lòng Dạ Nguyệt chân quân không ngừng kêu khổ, chầm chậm tiến lên: “Ta chưa thấy qua vết thương như vậy, cũng chưa từng thấy qua dạng độc như thế nên không dám vọng ngôn.”
Minh Thù đợi mọi người nói xong mới ung dung nói: “Cũng có thể nói, mọi người đều không chắc?”
“Ngọc Huy!” Tiên Đế quát lớn một tiếng: “Quỳ xuống!”
Ngọc Huy cân nhắc một phen, chậm tiến lên nhưng lại bị Minh Thù ngăn trở: “Tiên Đế, bây giờ hắn là đồ đệ của ta, chưa từng quỳ với ta, người gánh nổi lần quỳ này sao?”
Tiên Đế: “...”
Cô ấy đang uy hiếp nhỉ?
Tuyệt đối là uy hiếp.
Đợi lát nữa...
“Ngươi nhận hắn làm đồ đệ sao?” Trong giọng nói của Tiên Đế tràn đầy sự không chắc chắn, hắn nghe nói Ngọc Huy bị mang về là bởi vì chống đối cô... Bồng Lai đảo chủ còn cố ý tới trước mặt hắn cầu xin, làm sao lại là đồ đệ rồi?
Minh Thù mỉm cười: “Tiên Đế có ý kiến gì cũng đừng nói, ta không nghe.”
Tiên Đế: “...”
Tiên giới gần đây đều nghe đồn Ngân Tranh điên rồi, ông thấy lời đồn cũng không phải nói bậy. Ngân Tranh bây giờ và Ngân Tranh trước kia, đâu giống Ngân Tranh trước kia chứ?
Tiên Đế nổi giận đứng thẳng lên: “Ta là Tiên Đế, có gì không gánh nổi?”
Minh Thù cười điềm tĩnh, ánh mắt càng nhu hòa, dường như mang theo ánh sáng: “Bởi vì ta thừa nhận người là Tiên Đế, người mới là Tiên Đế.”
Giọng nói kia tuyệt không kiêu ngạo, nhẹ nhàng dịu dàng, mỗi một chữ đều đặc biệt ôn hòa.
Nhưng ý nghĩa khi những chữ đó hợp lại với nhau khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Cái gì gọi là “Bởi vì ta thừa nhận người là Tiên Đế, người mới là Tiên Đế chứ?”
Lẽ nào cô không thừa nhận thì ông không phải là Tiên Đế sao?
Cô coi mình là ai chứ?
Long Sa Tuyết không thể không liếc mắt nhìn Minh Thù, bội phục dũng khí của cô. Lời này hoàn toàn là đang gây chuyện với Tiên Đế.
Tiên Đế dù gì cũng là người đứng đầu Tiên giới. Dù cô là tiên tôn cũng không thể không coi ai ra gì.
“Ngân Tranh tiên tôn, ta niệm tình ngươi là tiên tôn, dễ dàng bỏ qua vài lần. Bình thường không có
quy củ coi như thôi đi, ta không so đo nhưng bây giờ liên quan đến Tiên giới, ngươi biết mãnh thú ở Tiên giới có hậu quả gì không?” Tiên Đế quả nhiên nổi giận.
“Ồ, không phải ta bảo người đưa ra chứng cứ sao? Người đưa ra chứng cứ, ta sẽ thừa nhận.” Minh Thù bình tĩnh nhàn nhã mỉm cười:
“Không có chứng cứ, làm sao khiến ta tin tưởng được?”
“Phù Hề và nhiều người như vậy làm chứng còn chưa đủ sao?” Tiên Đế hơi thất thố, ông ta bình ổn lại cơn giận:
“Ta biết ngươi vì chuyện Sơ Dương tiên tôn thành hôn nên muốn nhắm vào Sa Tuyết nhưng ngươi cũng không thể tùy hứng, đem toàn bộ Tiên giới ra làm trò đùa được...”
“Chớ nói lung tung, ta nhắm vào nàng hoàn toàn là xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, không liên quan đến Tạ Sơ Dương.” Đừng chụp mũ cho trẫm, trẫm không muốn mang loại mũ này, sợ cổ đau lắm.
Long Sa Tuyết: “...”
Tạ Sơ Dương: “...”
Tiên Đế không muốn cãi vã với Minh Thù về vấn đề này nên hạ giọng: “Ngân Tranh tiên tôn đem mãnh thú ra đi, việc này sẽ không liên quan gì đến tiên tôn nữa.”
Tiên Đế bực bội, kết cục của không có thực lực chính là phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Minh Thù hơi mệt, biến ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống, lấy ra cây nấm trên đường chưa ăn xong.
Tiên Đế: “...”
Người đâu, đưa kẻ điên này ra ngoài!
“Ta cũng không phải người không nói lý, các ngươi đã nói có mãnh thú gì, vậy các ngươi phải đến Cửu Liên sơn lục soát.”
Minh Thù nói xa xôi: “Lục soát ra thì sẽ do ta quản giáo không tốt, ta tự tay ném hắn xuống Hắc Thủy Trì. Không lục soát ra...”
Ngọc Huy nhìn về phía Minh Thù một cách quái dị, cô có ý gì?
Cô biết rõ nó ở Cửu Liên sơn, còn bảo người ta đi lục soát... Muốn hại chết lão tử sao?
Minh Thù lại nhìn về phía Dạ Nguyệt chân quân.
Dạ Nguyệt Chân Quân: “...” Nhìn ta làm gì thế!
Hắn tuyệt đối ăn không ngon.
“Không lục soát ra, chúng ta bàn lại vấn đề bồi thường.”
“Nếu Ngân Tranh tiên tôn muốn lục soát, vậy cứ lục soát.” Tạ Sơ Dương đột nhiên lên tiếng, thay Tiên Đế ra quyết định.
Minh Thù vắt chéo chân, giơ tay lên một cái, có ý bảo bọn họ tự nhiên.
Tiên Đế vốn đã nổi giận, thêm thái độ này của Minh Thù, ông ta liền hạ lệnh phái thiên binh đến Cửu Liên sơn lục soát từng tấc đất.
Ngọc Huy kéo tay áo Minh Thù, thầm nhắn nhủ nó vẫn còn ở Cửu Liên sơn, bị lục soát ra thì làm sao bây giờ?
Minh Thù cắn cây nấm, nghiêng đầu cười tà đạo, cho nên bây giờ ngươi phải chuẩn bị cho việc xuống Hắc Thủy Trì.
Ngọc Huy dĩ nhiên đọc hiểu ý tứ trong mắt cô.
Nhưng sao lại tức giận như vậy chứ?
Lão tử muốn lớn lên!
Cửu Liên sơn rất lớn, nhất thời lục soát không xong, mọi người chờ đợi trong đại điện cũng buồn chán. Minh Thù gọi Dạ Nguyệt chân quân đến, vừa đủ bốn người, cô lấy ra bài đặc biệt Tiên giới có, vừa ăn vừa đánh bài ngay trước mặt Tiên Đế cho hết thời gian.
Dạ Nguyệt chân quân: “...”
Cầu xin tiên tôn buông tha ta, hắn còn muốn sống thêm mấy năm.
Tiên Đế không thể đắc tội, Minh Thù cũng không thể đắc tội. Dạ Nguyệt chân quân thầm nghĩ hắn đi chết là vừa.
Tiên Đế ngồi ở phía trên nghiến răng, đợi lát nữa nếu thật sự lục soát ra, ông nhất định phải trừng trị cô!
Long Sa Tuyết đứng một lát thấy đám của Minh Thù bên kia ung dung, nàng ta nhịn không được trắng bệch mặt ra, tỏ vẻ khó chịu.
Tiên Đế thông cảm chuyện nàng ta bị thương còn chưa khỏe hoàn toàn nên để cho nàng ta ra phía sau nghỉ ngơi một chút.