Bà nội nhà họ Quý đại thọ bảy mươi tuổi.
Nhà họ Quý mới chạm tới ngưỡng cửa hào môn, thực ra cũng không nhiều người được mời đến, người quen cũng có hoàn cảnh tương tự nhưng trường hợp này vẫn không tránh khỏi tranh đua lẫn nhau.
Minh Thù vừa vào đã bị các kiểu kim cương đá quý chói sáng hại mắt.
Có tiền mà tiêu hoang, chỗ này mua được bao nhiêu đồ ăn chứ!
Phá sản!
Quý Việt An mặt không đổi sắc đi vào bên trong.
“Việt An, em gọi điện cho anh sao anh không nghe?” Phạm Tuyết Ny mặc lễ phục màu trắng khẽ chạy lại, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Minh Thù:
“Việt An, anh… Vị tiểu thư này là ai vậy? Sao Việt An không giới thiệu với em.”
Biểu cảm trên mặt cô ta biến đổi rất nhanh, từ vô cùng kinh ngạc đến tức giận, cuối cùng lại bày ra tư thế đoan trang tao nhã.
“Ôn…” Quý Việt An bí rồi, cô tên gì nhỉ?
Minh Thù nhai kẹo, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ôn Ý.”
Phạm Tuyết Ny chớp mắt, vẻ tốt bụng hiền lành nói: “Hóa ra là Ôn tiểu thư, có điều hình như tôi chưa nghe nói nhà nào có vị thiên kim như vậy. Xin hỏi nhà Ôn tiểu thư làm nghề gì?”
Minh Thù cười cười nhìn Phạm Tuyết Ny: “Giết người phóng hỏa.”
Phạm Tuyết Ny: “…”
“Nếu Phạm tiểu thư có làm ăn gì nhớ liên hệ với tôi, bảo đảm khiến cô vừa lòng.”
Quý Việt An kéo Minh Thù lại, nói với Phạm Tuyết Ny: “Tuyết Ny, thật ngại quá. Bạn anh thích nói đùa nhưng không có ác ý, anh còn phải đi gặp bà, không nói chuyện với em nữa.”
“Việt An, em…”
Hắn kéo Minh Thù đi ngay, Phạm Tuyết Ny theo hai bước bị người chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Việt An và Minh Thù biến mất.
“Ôn tiểu thư, cô có thể đừng nói linh tinh được không?” Đến chỗ không người, Quý Việt An nhịn không được thấp giọng nói.
“Sao tôi lại nói linh tinh chứ, cô ta hỏi tôi làm gì, tôi trả lời có gì sai sao? Tôi có phép lịch sự.”
Quý Việt An: “…” Cô mà được gọi là có phép lịch sự? Giết người phóng hỏa là nghề nghiệp có thể quang minh chính đại nói ra sao? Cô còn rất tự hào, cô tự hào gì chứ!
Quý Việt An tự biết mình không nói lại Minh Thù, chỉ có thể nhắc nhở cô đừng nói linh tinh.
Phòng khách lúc này rất nhiều người, một bà cụ ngồi ở chính giữa đang cười ha ha nói chuyện.
Lương Thần và một người trẻ tuổi khác ngồi ngay bên trái, người trẻ tuổi kia liên tiếp chọc cho bà nội Quý cười, còn có một vài thanh niên nam nữ đứng hoặc ngồi. Mà bên còn lại thì rất nhiều con gái, ai nấy đều như hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, trang phục đẹp đẽ.
“Anh.” Quý Việt Phong nhanh mắt nhìn thấy Quý Việt An liền đứng dậy:
“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi, chỉ đợi anh nữa thôi.”
Ánh mắt Lương Thần cũng nhìn theo. Thấy Minh Thù đang nhai kẹo bên cạnh Quý Việt An, ánh mắt hắn đột nhiên đông lại.
Chuyện tối qua dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Cô gái này… quả nhiên đã thông đồng với Quý Việt An sao?
Lương Thần nắm chặt tay vịn của ghế. Lúc Quý Việt An đến gần thì từ từ buông ra, cười như không cười nhìn chằm chằm Quý Việt An, vẫn là bộ dạng công tử đào hoa cao cao tại thượng kia.
Minh Thù nhai hết kẹo, ngẩng đầu nhìn Lương Thần phát hiện vị này lại tỏ vẻ nhẹ nhàng, cô cũng có chút kinh ngạc nhưng chỉ cần đổi góc nhìn là có thể hiểu được vì sao Lương Thần nhẹ nhàng như vậy.
Quý Việt An thân là nam chính tất nhiên có ngón tay vàng. Dựa theo diễn biến kịch bản, ngón tay vàng của nam chính có lẽ được khởi động vào thời điểm ở night club nhưng ở night club Quý Việt An không bị đánh sống dở chết dở, ngón tay vàng của hắn cũng không được khởi động.
Mà chất xúc tác của ngón tay vàng kia chính là sợi dây chuyền mà Quý Việt An mua tặng cho bà nội Quý.
Lương Thần lấy sợi dây chuyền kia đi.
Huống hồ bây giờ hắn là đại thiếu gia nhà họ Lương, cho dù cô đã nói với Quý Việt An người tối qua là hắn đi nữa thì Quý Việt An có thể làm gì hắn?
Không thể.
Quý Việt Phong cười hì hì nói: “Anh, hôm nay sinh nhật bà nội sao anh lại đến muộn? Có phải kẹt xe không?”
Câu trước câu sau đều là quan tâm, còn cho Quý Việt An một cái cớ nhưng lại vô tình khiến cho bà nội Quý mất hứng.
Minh Thù nhai kẹo, đủ có tâm cơ.
Quý Việt An không để ý đến Quý Việt Phong, tiến lên tặng hộp quà trên tay
cho bà nội Quý trong ánh nhìn phức tạp của mọi người: “Bà nội, chúc người phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn.”
Mấy từ vô cùng đơn giản, không dư thừa lời nào.
Bà nội Quý không thích càng thể hiện đến mức cực đoan, chưa nhìn món quà đã liếc mắt: “Mấy ngày này con không có nhà, trong mắt con còn có cái nhà này sao?”
“Bà nội, không phải là do anh quá bận sao? Sắp tốt nghiệp rồi… Bà nội, hôm nay là sinh nhật bà, đừng tức giận, chúng ta xem thử anh tặng bà quà gì được không?”
Quý Việt Phong tiến lên dỗ bà nội Quý.
Bà nội Quý vẫn không vui như cũ: “Một ngày của nó thì có việc gì làm, cũng chưa thấy nó làm được việc gì, biết ngay là gây rắc rối cho chúng ta.”
Nói vậy nhưng bà vẫn nghe lời Quý Việt Phong mở hộp ra.
Bà nội Quý nhìn chiếc hộp hơi ngây người một chút. Lương Thần nhìn chằm chằm biểu cảm của bà nội Quý không giận dữ như trong tưởng tượng, hắn liền đưa mắt về phía Minh Thù.
Người phía sau cười nhạt cũng nhìn lại hắn.
Ánh mắt kia nhìn Lương Thần có chút không tự nhiên, vô cùng trong trẻo ẩn chứa nụ cười thản nhiên, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cô.
“Có lòng.” Bà nội Quý thản nhiên nói một câu.
Quý Việt Phong theo bản năng nhìn về phía Lương Thần, sao bà nội lại phản ứng bình thản như vậy.
Nhưng Lương Thần căn bản không có thời gian nhìn hắn. Quý Việt Phong đưa mắt nhìn theo thấy cô gái bên cạnh Quý Việt An, lập tức có chút giận. Lúc này mà Lương thiếu còn nghĩ đến phụ nữ được.
“Anh, chị gái này là ai vậy?” Quý Việt Phong dẫn lời đến Minh Thù:
“Trông hơi lạ, sao em chưa từng thấy trong giới? Học cùng anh sao? Ăn mặc thật tùy tiện. Tới tiệc rượu như thế này, những cô gái khác cũng không dám mặc như vậy.”
Minh Thù còn mặc đồ thể thao, vào tiệc rượu như vậy quả thực không hợp.
Nhưng dung mạo và khí chất kia của cô cũng không phải là quê mùa.
“Người anh chưa thấy có nhiều lắm.” Minh Thù lên tiếng trước, ý cười hòa hợp, không nhìn ra chút hoang mang nào nhưng từng lời nói ra cực không thân thiện:
“Sao hả, người trong giới còn phải từng người đến báo cáo với nhị thiếu gia nhà họ Quý sao, anh coi mình là tiên trên trời chắc?”
Quý Việt Phong bị Minh Thù làm cho bối rối, lát sau chỉ yếu ớt nói:
“Tôi chỉ hỏi một chút… Chị gái đây cần gì phải có ý thù địch như vậy? Anh, em không đắc tội với cô ta.”
Ý câu này là hắn không đắc tội với Quý Việt An nhưng ý thù địch của Minh Thù lớn như vậy, không khác gì Quý Việt An nói gì không tốt về hắn dẫn tới Minh Thù ghét hắn như vậy.
Lại thành công bôi nhọ Quý Việt An.
Những người khác không dám lên tiếng, chỉ yên lặng xem cuộc vui.
“Giới giải trí cũng nợ anh một chiếc cúp vàng giải Oscar.” Minh Thù tiếp tục nhai kẹo.
“Cô gái này.” Bà nội Quý không nhịn được.
“Cô là khách Việt An đưa đến, ta không tính toán với cô nhưng đây là nhà họ Quý, mong cô chú ý ăn nói một chút.”
“Tôi đã rất chú ý, đúng không Quý Việt An?” Trẫm còn chưa nói về công việc phóng hỏa giết người đấy.
Quý Việt An giờ chỉ muốn tìm một khe đất nhét Minh Thù vào. Chuyện quái gì thế này, biết trước đã không đưa cô đến.
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, nếu không phải cô nhắc nhở mình có lẽ hắn cũng không kiểm tra cái hộp này. Dù không biết lai lịch của sợi dây chuyền bên trong kia là gì nhưng nhất định sẽ có chuyện…