Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 512: Đào hoa tiễn (1)


trước sau

#Đầu đề Yêu giới: Đào Tiễn một lời không hợp liền kế thừa ngôi vị hoàng đế#

“Giết yêu!”

Âm thanh the thé đánh thức Minh Thù. Theo bản năng, cô đưa tay che tai lại nhưng phát hiện mình không có tay, chỉ có cành, trên cành, hoa đào màu hồng đang nở tầng tầng lớp lớp, đẹp rực rỡ.

Tình huống gì vậy?

Cơ thể trẫm đâu?

Tay trẫm đâu?

Chân trẫm đâu?

Minh Thù run run, hoa đào đầy trên cây rơi xuống đất. Mặt đất bị cánh hoa phủ kín, toàn màu hồng, cả thế giới dường như đều màu hồng.

Minh Thù: “…”

Nhất định là phương thức trẫm mở ra không đúng rồi.

Minh Thù hít sâu một hơi.

Làm lại lần nữa.

Nhắm mắt, mở ra.

Vẫn là cây hoa đào màu hồng đầy cành.

Ha ha!

Trẫm ăn gì!

Ăn hoa sao?

“Giết yêu, giết yêu!”

Âm thanh the thé vừa rồi lại vang lên, Minh Thù rất dễ dàng thấy được kẻ hô hào chính là một khóm cỏ nhỏ bên ngoài tường, lúc này có con mèo đang cắn lá của nó.

Cho nên nó kêu thảm thiết.

Muốn yên tĩnh.

Lúc Minh Thù yên tĩnh, thuận tiện tiếp nhận kịch bản.

Nữ chính giả tên Giản Oánh, xuyên qua sách mà tới.

Nhân viên văn phòng yêu quái, thường ngày phụ trách đăng ký cho tiểu yêu quái, làm thủ tục hợp pháp hóa thân phận cho các tiểu yêu quái, đơn giản mà nói chính là thư ký.

Giản Oánh trong sách bởi vì thích nam chính, cuối cùng tìm đường chết. Giản Oánh xuyên sách đến cảm thấy mình có thể xuyên sách, có lẽ giờ cô ta mới là nữ chính, thế là bành trướng.

Cho nên cô ta quyết định nhất định phải sống tốt hơn nữ chính, trước tiên là cướp nam chính trước khi nữ chính cứu, sau đó bắt đầu bôi nhọ nữ chính, để nam chính căm phẫn nữ chính không thôi.

Vì vậy nam chính không thích nữ chính, Giản Oánh liền hợp lý hóa tình tiết cẩu huyết, ở bên nam chính.

Nguyên chủ tên Đào Tiễn, một gốc đào hoa yêu…

Cô có thể biến hóa nhưng Đào Tiễn không thích dáng vẻ loài người, vẫn sinh tồn dưới hình dáng cây hoa đào, tâm tư đơn thuần, thực lực lại lớn mạnh.

Đào Tiễn đã cứu Giản Oánh một lần, bởi vì tâm tư Đào Tiễn đơn thuần, có tình cảm rất tốt đối với Giản Oánh thường xuyên đến thăm mình.

Mà Giản Oánh đối tốt với Đào Tiễn như vậy, là vì cô ta biết Đào Tiễn rất lớn mạnh. Mà sau này nam chính sẽ phải dùng đến Yêu đan cực mạnh, cô ta chỉ cần nhận được sự tín nhiệm của Đào Tiễn, đến lúc đó thuận tiện đào đi Yêu đan của cô.

Cho nên khi nam chính cần Yêu đan cực mạnh, Giản Oánh không chút do dự liền lừa dối Đào Tiễn, đào đi Yêu đan của cô.

Đào Tiễn hận Giản Oánh, oán khí và yêu tâm của cô đọng lại trong cơ thể nam chính, muốn đợi thời điểm nam chính không đề phòng, cướp đi thân thể nam chính để báo thù.

Vì vậy Đào Tiễn bắt đầu bước vào con đường boss phản diện.

Đương nhiên cuối cùng cô bị Giản Oánh nghĩ cách tiêu diệt, ngay cả một sợi tóc của Giản Oánh cũng không đụng tới được.

Từ đó về sau, Giản Oánh sống hạnh phúc vui vẻ với nam chính.

Xào xạc…

Trẫm ăn gì!

Chẳng lẽ phải ăn đất?

Đất khó ăn lắm, trẫm không ăn!

Cành cây của Minh Thù rung rung vui vẻ, con mèo ngoài tường bị dọa sợ, rời khỏi cây cỏ đang gào thét “giết yêu”.

Cỏ nhỏ khóc hu hu, Minh Thù nghe phát phiền, rung cành càng mạnh. Có lẽ cỏ nhỏ bị giật mình, ngưng khóc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm nay Đào Tiễn tỷ tỷ sao vậy, hóng gió sao?”

Minh Thù: “…”



Minh Thù biến thành hình người, nhảy ra khỏi cây đào. Đây là bản thể của cô, cho dù cô biến hóa, cây đào vẫn ở lại chỗ này như cũ.

Lúc này cô được trồng trong sân, trên đá xanh lát trên mặt đất, toàn là hoa đào cô rung rụng xuống.

Đào Tiễn cũng không nhớ rõ sao mình lại tới đây, cô chỉ ngủ trong núi một lúc, khi tỉnh lại đã bị trồng ở đây.

Cô lười di chuyển cho nên vẫn luôn ở trong sân, cây cỏ nhỏ bên ngoài tường có lẽ là quanh năm dựa vào cô, mở mang tri thức, cả ngày ở bên ngoài kêu la, đôi lúc Đào Tiễn nhàm chán cũng sẽ nói chuyện với nó.

Có điều…Trong sân có một ông lão ở, là người, ngày ngày sống nhàn nhã vô cùng.

Chỉ cần Đào Tiễn không ngủ đều bày ra trạng thái bất bại, ông lão kia lại không nghi ngờ gì, hiển nhiên không phải người thường.

Nhưng Đào Tiễn căn bản không suy nghĩ những thứ này.

Minh Thù trực tiếp vào nhà, tìm được một nồi thịt kho tàu.

Đều là hàng xóm, trẫm sẽ không khách khí.

Minh Thù vén tay áo lên.

Mới vừa cầm đũa lên, mu bàn tay Minh Thù đã đau rát, tiếp đó là tiếng quát lớn: “Nha đầu thối, dám
ăn trộm đồ của ta!”

Ông lão càng già càng dẻo dai đứng ở cửa, hùng hổ quát cô.

Minh Thù ôm thịt kho tàu vọt sang bên cạnh.

“Còn dám chạy!” Ông lão càng tức, nhảy mấy bước vào nhà:

“Để thịt kho tàu xuống cho ta, có nghe không, để xuống cho ta!”

“Không muốn!” Thịt kho tàu của trẫm.

Minh Thù ôm thịt kho tàu chạy biến, ông lão cho dù càng già càng dẻo dai thì cũng chỉ là ông lão, không đuổi kịp Minh Thù.

Ông ta chống đầu gối thở hồng hộc: “Tiểu yêu tinh ngươi, chờ đấy!”

Ông lão chỉ vào Minh Thù, hết nhìn đông lại nhìn tây tìm gì đó, sau đó đi mấy bước lại chỗ cửa, cầm cây búa: “Xem ta có chặt ngươi không!”

Nói xong ông lão đi ra ngoài.

Minh Thù: “…” Đại hiệp, có chuyện gì từ từ nói!

Minh Thù ôm thịt kho tàu chặn đường đi của ông lão, cười híp mắt nhìn ông ta: “Đều là hàng xóm, không cần thiết tuyệt tình vậy đâu!”

Ông lão này quả nhiên biết cô.

Ông ta chĩa búa về phía Minh Thù: “Trả thịt kho tàu lại cho ta.”

Minh Thù cầm đũa, giải quyết sạch sẽ thịt kho tàu ngay trước mặt ông lão chỉ trong hai ba miếng, đặt bát trên búa, khéo léo nói: “Trả ông.”

Ông lão: “…”

Tiếp theo chính là Minh Thù bị ông lão đuổi, bay nhảy tán loạn trên sân.

Đến khi ông lão thực sự không còn sức nữa, ông ta mới quăng búa xuống, ngồi ở xích đu trong sân thở dốc.

Thịt kho tàu của lão chưa được ăn miếng nào, đã bị tiểu yêu tinh kia ăn sạch, thật là tức chết lão!

Ông lão tên là Kim Đông Nhất.

Năm nay đã tám mươi, có điều thoạt nhìn rất khỏe mạnh, vui vẻ, hoàn toàn không giống người đã tám mươi.

“Cút về cho ta, đừng để ta thấy ngươi.” Kim Đông Nhất nhìn thấy Minh Thù là lại nghĩ đến thịt kho tàu, phiền.

Minh Thù đi tới đi lui trong sân: “Sao phải về, tôi cảm thấy hiện giờ rất tốt, còn có thịt kho tàu để ăn.”

Kim Đông Nhất vỗ ghế: “Ngươi còn nói!”

“Thịt kho tàu, thịt kho tàu, thịt kho tàu.” Minh Thù cười:

“Còn không? Vẫn muốn ăn, đói quá.”

“Còn cái cẳng của bà nội ngươi ấy.” Kim Đông Nhất nhảy dựng lên, lại muốn đánh Minh Thù:

“Trước kia ngươi sống chết không ra ngoài, giờ lại ra ngoài làm gì, cút về cây của ngươi đi.”

Trước đây lão còn muốn nhìn xem cây đào hoa yêu này rốt cuộc có hình dạng gì, nhưng ông ta quan sát nhiều năm, đào hoa yêu vẫn không biến hình lấy một lần, cũng không nói chuyện với lão, đa số thời điểm đều là nở hoa, rung rinh cành lá chơi đùa vui vẻ.

Sau đó ông ta không có hứng thú với cây đào hoa yêu ngớ ngẩn này nữa.

Ai biết hôm nay vừa về tới liền thấy tiểu yêu tinh này trộm thịt kho tàu của lão.

Âm thanh Minh Thù trong trẻo: “Làm cây lâu rồi, muốn làm người thử xem sao.”

“Làm người cái gì! Làm người cái gì!” Kim Đông Nhất tức tới mức hừ hừ, làm người liền đến ăn vụng thịt kho tàu của lão, trong lòng càng nghĩ càng giận, trực tiếp uy hiếp:

“Có tin ta chặt ngươi không!”

Minh Thù nhún vai: “Ông chặt đi.”

Ông lão này rõ ràng sẽ không ra tay, nếu không… vừa rồi cũng không đuổi cô chạy quanh sân.

Kim Đông Nhất trừng mắt nhìn Minh Thù.

Trừng mắt dựng râu một hồi, lại cũng không làm gì được.

Ông ta thật không thể chặt cô được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện