Minh Thù run run, cất bước đi ra ngoài.
Hoa Giản kéo cô lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: "Cô có đồng ý không?"
"Đồng ý cái gì?" Minh Thù biết rõ rồi còn hỏi.
"Làm bạn gái tôi." Mặc kệ có thích hay không, trước tiên cứ chiếm lấy, một ngày nào đó sẽ thích.
Minh Thù hơi suy nghĩ: "Được."
Hoa Giản cảm thấy ngoài ý muốn, dễ dàng như vậy ư?
Nhưng đồng ý là tốt rồi.
Hoa Giản ôm lấy Minh Thù vào trong lòng: "Về sau không cho phép ăn đồ ăn người khác cho cô."
"Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp, chia tay đi!" Minh Thù dường như không hề do dự nói tiếp.
Hoa Giản: "..." Lão tử ôm còn chưa ấm tay, cô đã đòi chia tay? Nghĩ hay lắm! Không có cửa đâu!
"Tôi đưa cô đi ăn."
Minh Thù cạn lời. Xong rồi, bệnh thần kinh của mình sau này càng khó chọc tức hắn.
Tại khách sạn.
Minh Thù lấy thực đơn gọi vài suất, phục vụ khéo léo nhắc nhở: "Ở nhà hàng chúng tôi mỗi suất đồ ăn đều rất đầy đủ."
"Thật là tốt." Đầy đủ mới đủ cho trẫm ăn.
Ngón tay nhỏ bé của Minh Thù lại chỉ thêm hai món nữa.
Phục vụ viên sạm mặt ghi lại, ôm thực đơn rời đi, tựa như rất sợ Minh Thù còn muốn gọi thêm.
Hoa Giản rót cho cô một ly trà, rất tự nhiên hỏi: "Cô ta nói với cô cái gì?"
"Anh muốn biết sao?"
Nói nhảm!
Lão tử không muốn biết, lại nhờ cô đi hỏi? Phải mời cô đi ăn nữa!
Minh Thù mím môi cười giòn tan nói: "Tôi không nói cho anh biết đâu!"
Hoa Giản: "..." Dao đâu!
Minh Thù thấy Hoa Giản cúi đầu, cô chờ một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Cô ta nói là cô ta trốn ra được từ một chỗ, là nơi nào thì không biết."
Hoa Giản yên lặng cất dao đi!
Hoa Giản chỉ bảo cô hỏi mỗi việc này.
Cô ta từ đâu tới.
Câu trả lời của câu hỏi này cũng coi như tàm tạm.
[Nhiệm vụ ẩn: Quần yêu chi vương.]
Minh Thù: "..." Làm cái gì, làm cái gì, làm cái gì, lại muốn giật dây trẫm bắt đầu tạo phản sao?
Lúc trước giật dây trẫm làm ác coi như bỏ đi, bây giờ lại muốn giật dây trẫm bắt đầu tạo phản, đồ chết tiệt ngươi xem lại hai chữ hài hòa thật kỹ đi, ngươi không thấy cắn rứt lương tâm sao?
[Ký chủ, cô có thể vì giá trị thù hận, vì đồ ăn vặt, mà nỗ lực chọc tức bọn họ cho bọn họ muốn đánh chết cô.] Nói đến đồ ăn vặt là chuẩn không không cần chỉnh.
"..."
Quả nhiên Minh Thù khuất phục.
Trăm vạn giá trị thù hận không phải là ít.
Vì chính nghĩa!
Vì đồ ăn vặt!
Ăn xong, Hoa Giản và Minh Thù rời đi trong ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ của phục vụ. Hai người bọn họ... rốt cuộc là làm sao ăn hết nhiều đồ như vậy?
"Tôi sẽ không trở về với anh."
Hoa Giản tay mở cửa xe, quay đầu nhìn cô: "Cô muốn đi đâu?"
Minh Thù nhìn về phương xa: "Tôi muốn đi kế thừa ngôi vị hoàng đế."
Ngôi vị hoàng đế?
Cô vốn là một yêu tinh không cha không mẹ, từ lúc nào lại có ngôi vị hoàng đế để kế thừa!
Trực giác nói cho hắn biết, mình không ngăn được cô ấy, còn có thể sẽ khiến cho cô không vui.
Cô ấy không phải kiểu yêu tinh cần bảo vệ.
Trói buộc quá mức với cô ấy có thể sẽ phản tác dụng.
Cho nên Hoa Giản bảo Minh Thù chờ ở đó.
Hoa Giản mua một chiếc điện thoại di động cho cô, lưu số điện thoại của mình vào, căn dặn Minh Thù: "Nhớ thường xuyên bật máy, có việc gì gọi điện cho tôi, không cho phép cô ở bên ngoài đánh người."
"Tôi cũng không phải ăn no không có việc gì làm." Minh Thù nhận lấy điện thoại, bất ngờ cười rạng rỡ tiến tới gần.
"Anh ơi, có thể lại cho tôi một ít tiền không?"
Hoa Giản dường như định cười, nhưng hắn che giấu cực nhanh, nghiêm trang đưa ra yêu cầu: "Hôn tôi một cái."
"Thôi bỏ đi." Minh Thù xoay người rời đi.
Hoa Giản kéo cô quay lại, cúi đầu hôn một cái.
Những người xung quanh đi ngang qua thấp giọng thì thào.
Hôn xong, Hoa Giản lấy ra một tấm thẻ trong ví tiền đưa cho cô: "Mật mã là sinh nhật của cô, cẩn thận một chút."
Hoa Giản: "...""Sinh nhật tôi là ngày nào?"
Nên bóp chết cô ta.
Sinh nhật chính là ngày ghi trên thẻ căn cước của cô.
Minh Thù vui vẻ cất thẻ đi rồi xoay người rời đi. Cô đi được hai bước lại quay lại, nhón chân hôn Hoa Giản một cái: "Coi như quà cảm ơn."
Sau đó không đợi phản ứng của Hoa Giản, cô nhanh chóng biến mất trong đám người.
-
Minh Thù muốn đi kế thừa ngôi vị hoàng đế nhưng cô trước tiên phải tìm người... không phải, tìm yêu để hỏi một chút, làm sao để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Cô không quen yêu
tộc của thế giới này!
Yêu tinh rất dễ tìm, Minh Thù rất nhanh thì bắt... không đúng, tìm được mấy con yêu tinh, đưa bọn họ tụ tập cùng một chỗ nhìn cô uống trà.
Đám tiểu yêu tinh rất sợ hãi, Minh Thù hỏi gì đáp nấy.
Thế giới này cũng không có yêu vương gì cả.
Có không ít yêu quái mạnh, mỗi người đều tự chiếm đất làm vua trông coi địa bàn của mình tiêu dao sống qua ngày, tất cả chỉ là những người lớn tuổi nghỉ phép sinh sống.
"Yêu ở thế giới này không ổn!" Minh Thù vỗ bàn.
"Thật không có chí hướng!"
Ngay cả chuyện này cũng không làm!
Cũng không cảm thấy ngại nói mình là yêu sao?
"Đúng đúng đúng..." Đám tiểu yêu tinh bên trong đồng thanh phụ họa.
Sau khi lập quốc không cho phép thành tinh, bọn họ không có giấy phép, nào dám gây chuyện!
Minh Thù lại hỏi: "Gần đây có đại yêu quái nào không?"
Đám tiểu yêu tinh tiếp tục phát run, run rẩy trả lời: "Có một con đại yêu quái ở Tỉnh Sơn."
Tỉnh Sơn cách nơi này không xa, Minh Thù quyết định tới đó xem.
Đám tiểu yêu tinh dẫn đường cho cô.
Sau hai giờ.
Minh Thù cầm măng gặm, dưới chân đạp một đống đồ chơi trắng đen xen kẽ, cô cầm cành trúc chọc chọc. "Đây chính đại yêu quái các ngươi nói tới?"
Đám tiểu yêu tinh: "..." Đúng thế!
"Ngươi thả ta ra!" Con gấu trúc ở phía dưới rít gào.
"Ta là quốc bảo đó! Quốc bảo biết không? Động vật được quốc gia bảo vệ, bảo vệ động vật biết không? Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy! Ngươi còn cướp măng của ta nữa!"
Minh Thù lại đạp cho một phát: "Lớn tiếng như vậy làm gì, làm như nơi này là vườn bách thú, còn có người tới đây giữ gìn lẽ phải sao?"
Gấu trúc gào khóc đứng lên: "Ta là bảo bối, vì sao lại đối xử với ta như vậy, ta muốn đến vườn bách thú."
"Ngươi thành tinh rồi, còn muốn đến vườn bách thú, người ta nhận ngươi sao?" Minh Thù buồn cười chọc nó.
"Thành tinh rồi ta vẫn là quốc bảo." Gấu trúc gào khóc càng to.
"Ngươi không phải chỉ là lợi hại hơn ta sao, nhưng ngươi không phải quốc bảo."
Trẫm lợi hại hơn ngươi còn chưa đủ?
Tư duy của quốc bảo trẫm không hiểu.
Rừng trúc trên Tỉnh Sơn liên miên, con gấu trúc này không biết tại sao lại tu luyện thành yêu, ỷ vào tuổi tác lên áp chế kẻ khác, quả thực được cho là đại yêu quái ở vùng này.
Nhưng là...
Nhìn quốc bảo trên ti vi lăn lộn dưới đất... quả thực không cách nào tưởng tượng ra lúc hắn uy phong.
Minh Thù vỗ vỗ tay đứng lên, kéo gấu trúc đi xuống dưới.
Gấu trúc ôm một cây đại thụ, gào lên thê thảm: "Ta không đi, ta không rời bỏ quê hương của ta, ngươi đừng mơ có thể bắt ta đi bán lấy tiền."
"Ngươi đáng giá mấy đồng tiền."
Gấu trúc lúc này khá kiêu ngạo: "Ta đương nhiên đáng giá tiền, ta là quốc bảo, càng chưa nói ta là quốc bảo thành tinh, vô giá biết không? Ngươi dám làm gì ta, nhất định sẽ bị đánh chết."
Minh Thù cười ha hả, tiếp tục kéo.
Tiếng gấu trúc kêu gào làm chim trong rừng bay tán loạn: "Ta không đi, dù ngươi có chiếm được cơ thể của ta, cũng đừng hòng chiếm được trái tim ta."
Minh Thù: "..." Bây giờ ngay cả gấu trúc cũng bắt đầu cho mình thêm vai diễn?
Đám tiểu yêu tinh đứng ở một bên.
Thật đáng sợ!