Trở lại sân nhà Kim Đông Nhất, thứ Hoa Giản thấy đầu tiên là một vật cuộn tròn dưới gốc cây đào…
Đùa gì vậy?
Cục tròn tròn này như phát hiện có người, nó cử động cơ thể, lật người lại.
“…” Bảo vật quốc gia! Cô ấy lôi từ từ đâu đến! Cướp từ vườn bách thú về sao!
Nhìn kỹ lại liền phát hiện trên người cục tròn tròn kia có yêu khí, chắc là thành tinh rồi.
Nhưng thành tinh rồi thì cũng là bảo vật quốc gia.
Nếu như bị người ngoài thấy, trong sân có một con bảo vật quốc gia, bọn họ đều bị bắt nhốt vào căn phòng nhỏ tối đen…
Trong nhà Kim Đông Nhất có tiếng hát kịch i i a a truyền đến, nhưng sau khi hắn vào, âm thanh đột nhiên ngưng lại.
Kim Đông Nhất bước ra đứng ở cửa, ánh mắt âm trầm nhìn hắn, không hét, cũng không mắng…
Hoa Giản: “…” Không đúng lắm.
Ánh mắt của hắn liếc về phía người bên cạnh cười híp mắt, người phía sau cười càng rực rỡ hơn.
Cô ấy làm gì vậy?
Minh Thù đi bộ lên cây, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng vui vẻ.
“Theo ta vào.”
Hoa Giản: “…”
…
Hoa Giản về đến phòng, đá một cú vào chân giường để trút giận, thật là xui xẻo tám kiếp mới phải làm cái nhiệm vụ này.
Người tiến công chiếm đóng chết rồi sao?
Lão tử mặc kệ!
Lão tử phải về!
Tên thần kinh kia lại mách với Kim Đông Nhất, nói là hắn vô lễ với cô, còn ép cô làm bạn gái hắn.
Rõ ràng là cô tự đồng ý, sao lại là hắn ép chứ?
Còn nói sao cô lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy!
Hoa Giản mở cửa sổ ra, dùng sức tóm lấy cành hoa đào ngoài cửa sổ.
Bản thể của Minh Thù chính là cây hoa đào, cô nằm ở vị trí chính giữa, đột nhiên cảm thấy có người đang bóp cô.
Sắc mặt Minh Thù đen lại, bò lê đến cửa sổ, đạp lên cành hoa: “Đội trưởng Hoa, nửa đêm nửa hôm quấy rầy mỹ nữ, lương tâm của anh có đau không?”
Minh Thù đột nhiên thò đầu ra, Hoa Giản suýt chút nữa không thu hồi kịp biểu cảm trên mặt.
Hắn nhào nửa người ra, nắm lấy cổ tay Minh Thù, tay kia ôm thắt lưng cô, kéo cô vào lầu.
Bụp!
Cửa sổ đóng lại, mang theo mấy cánh đào vào trong, du dương rơi trên mặt đất.
Chiếc giường nhỏ hẹp, Minh Thù bị đè ở bên dưới. Hoa Giản ấn hai cánh tay cô lại, ánh mắt bình tĩnh nổi lên sự thâm sâu: “Vui lắm đúng không?”
“Anh giở trò với tôi trước.” Minh Thù chí khí hùng hồn:
“Coi như chúng ta huề nhau.”
Ai bảo tên thần kinh này đào cho trẫm cái hố “bạn gái” trước cơ chứ.
“Huề nhau?” Giọng điệu của Hoa Giản nhè nhẹ phập phồng:
“Bây giờ cô là bạn gái của tôi, chính miệng cô đồng ý, sao có thể huề nhau được?”
Hắn bị Kim Đông Nhất đuổi đánh phía dưới.
Vứt hết cả mặt mũi xuống nhà ngoại rồi!
Cô lại còn nói huề nhau với hắn?
Đừng có mơ!
Minh Thù mím môi: “Chia tay đi!”
Đáp lại Minh Thù chính là nụ hôn nóng bỏng của Hoa Giản.
Một lúc lâu, âm thanh của Hoa Giản mới vang lên: “Đừng có mơ.”
…
Ngày hôm sau.
Minh Thù tỉnh dậy trước, ngẩng đầu một cái cô đã thấy khuôn mặt của Hoa Giản. Minh Thù đưa tay sờ một cái, lại hôn một cái, Hoa Giản không có phản ứng… cô liền đạp cho một cước.
Hoa Giản đột nhiên rơi xuống đất: “?”
Hoa Giản ngồi dậy từ dưới đất, ngẩng đầu nhìn người trên giường, gương mặt trắng hồng khiến người ta vui vẻ… nếu như cô không đạp mình xuống giường.
Hoa Giản từ từ đứng dậy: “Mới sáng sớm, cô quậy gì vậy?”
Quần áo trên người Minh Thù không thiếu nhưng mơ hồ thấy được vết tích trên cổ.
Có điều tối hôm qua thực sự không phát sinh chuyện gì không thể miêu tả, Hoa Giản thiếu chút nữa kiềm chế thành nội thương. Lúc này nhìn thấy Minh Thù, chỉ cảm thấy càng giận.
Vị thành niên cái con khỉ!
Có lẽ Minh Thù vẫn còn mơ màng, lúc này chỉ nói theo bản năng: “Đói rồi.”
Đói chết cô đi.
Cục tròn vo cũng nằm như chết dưới tán cây đào.Hoa Giản mặc quần áo xong xuống lầu, Kim Đông Nhất cầm búa thể dục buổi sáng ở ngoài sân, vung lên kêu một tiếng vùn vụt, uy mãnh.
“Nha đầu kia đâu?” Kim Đông Nhất khe khẽ gọi Hoa Giản lại.
Trên giường của ta!
“Trên lầu.” Hoa Giản nhàn nhạt đáp một tiếng.
Kim Đông Nhất múa búa “soạt” ngang qua một cái, tiếng hậm hừ cũng vang lên theo: “Lão tử bảo cậu đừng có đụng tới con bé, cậu thì hay rồi, còn mang luôn lên giường!”
Hoa Giản: “…”
Hai người đấu mấy chiêu trong sân, Kim Đông Nhất thở hổn hển hỏi: “Hai người phát sinh quan hệ rồi?”
“Không có.”
Kim Đông Nhất như thở phào, đột
nhiên nặng nề nói: “Hoa Giản, cậu đừng làm hại con bé. Nha đầu kia là một người có thiên phú, có lẽ có thể đắc đạo.”
“Thế giới này không có đạo.”
Hoa Giản sửa sang lại quần áo, xoay người rời khỏi sân.
Kim Đông Nhất nhìn bóng lưng Hoa Giản rời đi, một lúc lâu lại nhìn về phía lầu, chân mày nhè nhẹ nhíu lại.
Hoa Giản mua mấy món ăn sáng về, Kim Đông Nhất không còn ở đó. Cục tròn vo kia vẫn nằm chỗ cũ, ngay cả tư thế cũng vẫn giữ nguyên.
Hắn mang bữa sáng tới hầu hạ tiểu tổ tông.
“Đào Tiễn.”
“Không có.” Minh Thù che che lại, cảnh giác ngăn cản tầm nhìn của Hoa Giản.
“…” Lão tử không ăn, ai mà thèm chút đồ ăn sáng của anh. Hoa Giản tẩy tẩy não, hít sâu:
“Đừng loạn, ngoan ngoãn ở cùng tôi, biết chưa?”
“Dựa vào cái gì? Ngoại hình anh đẹp ư!”
“Ừ, đẹp trai.”
…
Minh Thù suýt nữa thì sặc, vất vả lắm mới nhịn được, không lãng phí đồ ăn vặt.
“Anh thì đẹp trai rồi.” Minh Thù ăn xong, nhảy xuống giường:
“Đẹp trai đến mức tôi muốn vứt bỏ anh luôn, chia tay!”
Nói xong cô nhanh nhẹn mở cửa sổ, nhảy vào trong cành hoa. Cành hoa đong đưa một lát, hoa đào tuôn rơi bao phủ bóng dáng cô.
Hoa Giản: “…”
Nhẫn nại!
Trên đầu chữ nhẫn có một thanh đao.
Nhẫn nại cái cọng lông, đao đâu!
…
Minh Thù ngồi trong sân nói chuyện với cục tròn vo, đúng lúc Hoa Giản nghe thấy mấy chữ này, cái gì mà “đại nghiệp”, “cướp”, “không phục”.
“Đi theo tôi.”
Minh Thù phất tay: “Không đi, trẫm đang bận.”
Hoa Giản bước mấy bước qua, kéo cô đứng dậy: “Xảy ra chuyện rồi, con điệp yêu kia chết rồi.”
“Chết rồi thì liên quan gì tới tôi, đâu có phải tôi giết.” Trẫm còn phải thừa kế ngôi vị hoàng đế, ai còn rảnh đi quản người nào chết.
“Theo tôi qua đó trước.” Hoa Giản hôn cô một cái: “Ngoan, trên đường sẽ mua đồ ăn vặt cho cô.”
“Được!” Minh Thù gõ đầu cục tròn tròn, đặt thú nhỏ này ở trên đầu, mạnh mẽ nói: “Tiếp nhận cách làm của ta trước, làm xong, sau này ngươi là nhị đương gia rồi.”
Hoa Giản không phải lần đầu nhìn thấy thứ tròn tròn này, có điều mấy lần trước nó chạy nhanh quá, chỉ thấy một cái bóng nhưng hắn không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy cảm giác này hơi kỳ lạ…
Ra khỏi cổng sân, Hoa Giản mới hỏi: “Cô bảo nó làm gì vậy?”
Khỉ chứ, đó là bảo vật quốc gia, ra ngoài bị người ta nhìn thấy tuyệt đối sẽ bị nhặt đem đến vườn bách thú, phục vụ cho người ta xem!
“Chiêu binh mãi mã.”
Hoa Giản nói theo bản năng: “Không phải cô đi kế thừa ngôi vị hoàng đế sao, giờ đổi thành tạo phản?”
Minh Thù sâu xa liếc hắn một cái.
Hoa Giản bình tĩnh đối diện với cô, thua người không thua trận. Cô nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy lão tử đẹp trai như vậy ư?
“Vì đồ ăn vặt.”
Hoa Giản: “…” Liên quan gì đến đồ ăn vặt, chiêu binh mãi mã, cô chiêu binh đến để ăn hả?
[Hài Hòa Hiệu]
Tiểu tiên nữ: Hôm nay kế thừa ngôi vị hoàng đế chưa?
Tiểu thiên sứ: Chưa.
Tiểu tiên nữ: Hôm nay chưa đi bỏ phiếu sao!
Tiểu thiên sứ: Chưa!
Tiểu tiên nữ: Vậy sao còn không đi bỏ!