Đại Bảo từ khai trí đến có thể biến hóa, thời đại thay đổi nhưng hắn vẫn luôn ở Tĩnh Sơn không rời đi.
Phía sau Tĩnh Sơn là một con sông, có điều Đại Bảo nói hắn chưa bao giờ đến con sông đó. Cánh rừng đối diện dường như có thứ gì đó, đứng đối diện con sông có chút rợn người.
Minh Thù đến chỗ con sông với Đại Bảo, đúng lúc nhìn thấy một người đi vào cánh rừng, biến mất trong rừng.
Bóng lưng đó…
Sao lại quen quen nhỉ?
Minh Thù đang chuẩn bị xuống phía dưới, lại thấy bên cạnh có một bóng người ló ra, không phải ai khác, chính là Giản Oánh.
Mà bên cạnh cô ta có người lóc cóc đi theo, đều là người của văn phòng yêu quái.
“Đội trưởng, vừa rồi hình như tôi thấy Tri Linh vào đó.” Âm thanh của Giản Oánh bị gió thổi tạt qua mang theo sự ngọt ngào mềm dịu.
Ánh mắt Hoa Giản bình tĩnh nhìn cánh rừng đối diện con sông.
Minh Thù bận kế thừa ngôi vị hoàng đế, không thể đến chỗ Kim Đông Nhất, thời gian gặp mặt Hoa Giản cũng giảm bớt. Buổi tối thỉnh thoảng cô có về nhưng đôi lúc Hoa Giản không ở đó.
Đám người Hoa Giản qua sông, lúc Giản Oánh qua sông ngã nhào một cái, thân thể ập về phía Hoa Giản.
Hoa Giản nghiêng người tránh ra, đẩy Lộ Cửu một cái. Lộ Cửu kịp thời đỡ được Giản Oánh.
“Chị Giản Oánh, cẩn thận một chút.” Lộ Cửu cười hì hì đỡ Giản Oánh: “Nào, tôi dìu chị qua.”
“Cảm ơn.” Giản Oánh đưa mắt nhìn về phía Hoa Giản.
Người đàn ông này…
Mộng Khiết từ buổi tối hôm đó mấy ngày sau mới đi làm. Giản Oánh mò mẫm khá lâu mới biết đêm hôm đó trên đường trở về, Mộng Khiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới cô ta nghỉ lâu như vậy.
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh như thế nào Mộng Khiết cũng không nói rõ ràng.
Nhưng cô luôn cảm thấy có liên quan đến người đàn ông này, không thì chính là… Đào Tiễn.
Giản Oánh ổn định tâm trí, thu tầm mắt lại, theo bọn họ tiến vào cánh rừng.
Trên vách núi, Đại Bảo ôm cây trúc bên cạnh run rẩy.
Đại vương, thủ hạ lưu hoa! Người ta lớn lên được tới vậy thật không dễ gì!
Trước mặt Minh Thù rụng đầy hoa trên đất, trên mặt cô lại mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười không được tính là xán lạn lắm, hơi đáng sợ. Đại Bảo chưa kịp nói, cô liền trực tiếp nhảy xuống từ vách núi.
Đại Bảo thấy Minh Thù sắp qua sông, hắn hơi kinh sợ nhưng nghĩ bây giờ mình không đuổi theo, có thể lúc trở về sẽ bị xử lý càng thảm hại hơn nên hắn không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Trong rừng rất tối, xem ra không có ai qua đây, vết tích duy nhất chắc là do vừa rồi Hoa Giản bọn họ để lại.
Cánh rừng rất lớn, Minh Thù mạn bất kinh tâm (1) đi về phía trước, đằng trước thi thoảng có âm thanh truyền đến rất mơ hồ.
“Đại vương!” Đại Bảo có chút kinh sợ, cánh rừng này càng đi vào càng cảm thấy âm u.
“Chúng ta vẫn phải đi về phía trước hả, người xem trời sắp mưa rồi, hay là chúng ta trở về đi.” Người còn có ngôi vị hoàng đế vẫn chưa kế thừa đấy!
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên trời, rừng cây rậm rạp đã cản trở tầm nhìn. Từ trong khe trống có thể mờ mờ thấy được bầu trời âm trầm vô cùng, tựa như mây đen đang kéo đến.
“Sợ gì, nếu chết thì phía trước còn có người đang hứng trước đấy, chúng ta có thể chạy.” Giọng điệu Minh Thù nhẹ nhàng: “Không sao hết.”
Đại Bảo: “…”
…
Người trước mặt lộ ra vẻ mặt có chút ngoài ý muốn. Giản Oánh thuận lợi tách ra khỏi bọn họ, Minh Thù rời khỏi Đại Bảo, một mình đi theo Giản Oánh.
Giản Oánh nhanh chóng xuyên qua rừng, rất nhanh cô ta liền nhìn thấy An Tri Linh. Biểu cảm An Tri Linh lo lắng như là đang tìm gì đó.
Trước tiên, Giản Oánh quan sát bốn phía, chắc chắn không có ai, cô ta mới xông ra đánh An Tri Linh ngất xỉu.
“Đừng trách tôi, ai bảo cô là nữ chính.” Giản Oánh nói thật nhỏ một tiếng, kéo cô ta chuẩn bị rời đi.
“Giản tiểu thư, chôn xác sao?”
Giản Oánh bị âm thanh này dọa sợ đến toàn thân dựng lông tơ, cô ta kinh ngạc nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy trong không gian xanh dào dạt, một thân màu hồng đứng sừng sững, trên khuôn mặt kiều diễm tràn đầy nụ cười nhu hòa, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô ta.
“Tìm cô hẹn hò.”Giản Oánh nhìn quanh bốn phía theo bản năng, nhịp tim đập hơi nhanh, cảnh giác hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”
Giản Oánh: “…” Hẹn hò? Bị điên à, ai muốn hẹn hò với cô.
Bị cô nhìn thấy mình ra tay với An Tri Linh, chẳng lẽ phải giết cô? Nhưng mình… không phải là đối thủ của
cô.
Giản Oánh có chút sợ hãi, cô ta ổn định lại tinh thần: “Ban nãy tôi thấy An Tri Linh ngất ở đây, đang chuẩn bị đưa em ấy đi tìm đội trưởng.”
Cô ta không xác định Minh Thù có thấy cô ta đánh ngất xỉu An Tri Linh hay không cho nên quyết định thăm dò trước.
Minh Thù căn bản không ưng cô ta, vén tay áo lên đi về phía cô ta.
Vẫn phải thu hoạch giá trị thù hận.
Giản Oánh lui về phía sau, giọng nói khẩn trương: “Cô làm gì!”
Minh Thù lộ ra hàm răng trắng: “Hẹn hò.”
Trong lòng Giản Oánh dâng lên dự cảm xấu, nhấc chân chạy, bỏ mặc cả An Tri Linh.
“Chạy cái gì.” Minh Thù thân là yêu, Giản Oánh sao có thể so với tốc độ của cô, dễ dàng bị cô bắt lại.
Giản Oánh cắn răng hét: “Đào Tiễn, cô ra tay với tôi là trái với quy định của văn phòng yêu quái.”
Minh Thù hất tung cô ta trên mặt đất, không thèm để ý, cười nói: “Vậy thì vi phạm thôi, dù sao tôi còn có ngôi vị hoàng đế để kế thừa.”
Hơ?
Giản Oánh còn chưa hiểu Minh Thù nói gì, nắm đấm đã rơi xuống.
Minh Thù đánh người xong, ngồi chồm hổm xuống tán gẫu với Giản Oánh: “Ôi chao, cô nói tôi nghe thử, sao lại đánh ngất An Tri Linh? Cô để ý cô ấy?”
Giản Oánh đau đến toát mồ hôi lạnh, cắn cánh môi đến mất đi huyết sắc, biểu cảm khó chịu lại tức giận, sâu trong đáy mắt còn kèm theo oán thù.
Minh Thù cười càng vui vẻ hơn: “Tức rồi? Tức là phải rồi, tức giận sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Giản Oánh suýt nữa thì tức nghẹn máu mà chết.
Tức giận sẽ xinh đẹp sao cô không tức đi!
Minh Thù thuận tay lôi một cây cỏ đuôi chó trói cánh tay Giản Oánh, cười khanh khách nhắc nhở: “Đừng làm loạn, đây chính là vùng đất hoang vu vắng vẻ, tôi giết cô rồi tùy tiện chôn đi, ai biết được cô đi đâu?”
Cỏ đuôi chó kia rõ ràng cực kỳ yếu nhưng Giản Oánh lại cảm giác cánh tay mình hoàn toàn không cử động được như bị thứ gì đè nặng.
Trong lòng Giản Oánh vừa giận vừa sợ.
Sao con yêu tinh này lại lợi hại như vậy.
Lẽ nào hôm nay cô ta phải chết ở đây?
Minh Thù lặp lại lần nữa: “Cô đánh ngất An Tri Linh để làm gì?”
Sắc mặt Giản Oánh trắng bệch, nhìn qua có chút thê thảm, cô ta cắn răng nói: “Tôi nói với cô, cô sẽ bỏ qua cho tôi?”
“Yên tâm, tạm thời tôi sẽ không giết cô.” Minh Thù cam đoan.
Dù sao giá trị thù hận vẫn chưa đầy.
Hơn nữa trẫm cũng không giết người.
Giản Oánh tất nhiên không tin cam đoan của Minh Thù nhưng hiện tại cô ta không có lựa chọn khác, con yêu này quá lợi hại.
“Trong cánh rừng này có chôn một thứ, dùng… An Tri Linh có thể tìm được thứ đó.” Giản Oánh nhìn Minh Thù.
“Đó là một viên Yêu đan, rất có lợi với yêu tinh các cô, có thể nâng cao tu vi.”
“Cô nói dối.”
“Tôi không có, không tin cô có thể làm An Tri Linh tỉnh lại.” Giản Oánh phủ nhận.
“Coi như lời cô nói là thật nhưng cô là người, muốn thứ này để làm gì?” Minh Thù cầm cỏ đuôi chó phất phất trên cánh tay cô ta.
“Coi tôi dễ bị lừa vậy sao?”
Lồng ngực Giản Oánh phập phồng càng mạnh: “Là… là Mộng Khiết nói với tôi, cô ta nói với tôi, chỉ cần tôi tìm được Yêu đan thì có thể để tôi đến tổng bộ.”
“Vậy sao cô ta không tự đến?”
“Cô ta đến, nhưng cô ta không cùng với chúng tôi.” Giản Oánh tiếp tục nói:
“Thật đấy, cô tin tôi đi, tôi không lừa cô. Hiện giờ tôi đã như vậy, còn có thể lừa cô sao?”
***
(1) Mạn bất kinh tâm: Không đặt trong lòng, không để ý.