“Cô Đào Tiễn, cô không muốn tu vi cứ thế bị hủy diệt trong chớp mắt chứ?” Tôn Quốc Mậu lùi ra sau rồi tựa vào ghế, thả lỏng thân thể.
Minh Thù nhìn qua rồi thu tầm mắt lại, mỉm cười nhìn Tôn Quốc Mậu: “Chúc mừng các người bao vây thành công, xem như ông thua rồi.”
Cứ để bản thể ở đó như vậy, xem trẫm là đồ ngốc sao? Thật là ngây thơ!
Tôn Quốc Mậu hơi nhíu mày.
Hắn cho rằng cô gái đối diện sẽ hốt hoảng lúng túng, nếu như không hốt hoảng, cũng phải có chút luống cuống. Nhưng cô không có, thậm chí còn cười hớn hở chúc mừng bọn họ bao vây thành công?
Tôn Quốc Mậu có chút không tin: “Cô Đào Tiễn, thật sự không sợ sao?”
Cô ở đây, cho dù bản thể có khả năng phòng ngự nhưng cũng không mạnh, nếu muốn hủy diệt có thể nói là cực kỳ đơn giản.
Minh Thù nói tiếp một câu khó hiểu: “Phí mai táng ta sẽ không đưa, ta không có tiền.”
Tôn Quốc Mậu nháy mắt với Tôn Đội, không biết Tôn Đội liên lạc với ai, hình ảnh trong điện thoại di động có sự thay đổi, đẩy mạnh cửa sân.
Có người đá cửa sân ra, Kim Đông Nhất ngồi trong sân, nhìn người đi tới hình như hơi tức giận. Nhưng người đối diện căn bản không để ý đến ông, đi thẳng tới gốc cây đào sum suê tươi tốt.
Minh Thù giả vờ che mắt.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết từ trong điện thoại di động truyền tới.
Sắc mặt Tôn Quốc Mậu đột nhiên tái nhợt hẳn, hắn ở xa không nhìn rõ bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ góc độ bên này của Minh Thù lại có thể thấy rõ ràng.
Lúc đó có vài người ở gần đó, có rất nhiều thứ với màu sắc rực rỡ rơi xuống, nhưng lại không thấy rõ là vật gì. Mấy người kia bị ngã văng ra ngoài, rơi xuống mặt đất làm những cánh hoa đào bay khắp nơi.
Kim Đông Nhất cầm theo búa điên tiết đuổi những người đó ra khỏi sân.
Minh Thù đưa tay, tiếp tục ăn điểm tâm: “Quá thảm rồi.”
Tôn Quốc Mậu: “...”
Hôm nay thật sự là gậy ông đập lưng ông.
Trong lòng Tôn Quốc Mậu và Tôn Đội đều có ý nghĩ này.
“Cô Đào Tiễn, chuyện này không phải một mình ta có thể định đoạt, ta phải thương lượng với bọn họ.” Tôn Quốc Mậu quyết định trước tiên phải lôi kéo Minh Thù:
“Cô không ngại chờ một chút chứ?”
Nụ cười Minh Thù có chút châm chọc, cảm nhận được ý nghĩ của Tôn Quốc Mậu lại khinh thêm vài phần.
“Tôn tiên sinh, lời ta nói vừa rồi, ông nghe không hiểu sao?”
Đại Bảo tiến lên, cất giọng nói: “Đại vương tới để thông báo với các người, không phải tới trưng cầu ý kiến của các người.”
Tức là mọi người có đồng ý hay không cũng không quan trọng, dù sao chuyện này cứ quyết định như vậy.
Tôn Quốc Mậu cũng bắt đầu tức giận: “Các người lớn giọng như vậy nhưng có từng nghĩ qua, ở đây không phải là địa bàn của các người, các người vào được, tưởng cũng sẽ có thể ra ngoài dễ dàng như vậy sao?”
Tôn Quốc Mậu vỗ bàn một cái, xung quanh phòng họp đột nhiên tối sầm lại.
Các yêu tinh cũng hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy đại vương của bọn họ bình chân như vại ăn điểm tâm, bọn họ cũng bình tĩnh lại.
“Một lát nữa mọi người tự do phát huy, nhìn xem ai không vừa mắt thì đánh người đó.” Minh Thù đẩy cái đĩa không ra:
“Để Tôn Quốc Mậu lại cho ta là được.”
Các yêu tinh: “…”
Đám người Tôn Quốc Mậu: “…”
“Tới nào, đánh xong ra ngoài ăn bữa tiệc lớn!” Trong giọng nói của Minh Thù có chút hưng phấn, giá trị thù hận, đến đây đi!
Những tiểu yêu tinh này đều từng uống Yêu đan, thực lực tăng không ít. Đối phó những người này nếu một người đánh không lại, thì hai người cùng tiến lên hoàn toàn không thành vấn đề, dù sao bọn yêu vẫn nhiều hơn.
Minh Thù đi về phía Tôn Quốc Mậu, âm thanh của cô từ trong hỗn loạn truyền đến: “Tôn tiên sinh, chịu khó một chút nha.”
-
Xoảng!
Thủy tinh vỡ thành từng mảnh, một người từ trong thủy tinh rơi xuống sàn, người ở bên ngoài bị dọa giật cả mình, nhốn nháo nhìn sang.
Vẫn chưa thấy rõ người rớt xuống là ai, lại là vài tiếng tiếng thủy tinh bể, vô số bóng người từ phía trên rơi xuống.
Tôn Quốc Mậu đứng lên từ mảnh thủy tinh, sắc mặt ảm đạm nhìn lên lầu.
“Ngây người ra làm gì, còn không mau gọi người!” Tôn Quốc Mậu hét.Minh Thù đứng ở bên cửa sổ, cười rực rỡ nhìn hắn.
Người bên cạnh lập tức kéo còi báo động.
Nơi đây nhìn qua không lớn, trên thực tế thì phía sau căn phòng đều thuộc về văn phòng yêu quái, nghe được cảnh báo, tất cả mọi người đều khẩn cấp tập hợp đến bên này.
Tôn Quốc Mậu hạ lệnh: “Bắt bọn họ lại cho ta, có thể đánh chết!”
“Có thể đánh chết” bốn chữ này khiến mọi người hơi sửng sốt, nhưng mọi người vẫn nhanh lẹ cầm vũ khí lên, tiến lên gần lầu trên.
Bọn yêu quái đã đuổi giết đến cửa bọn họ rồi, Tôn
Quốc Mậu hạ lệnh như vậy cũng không có gì sai cả.
“Đại vương, những vũ khí kia, làm bị thương chúng ta sẽ rất phiền toái.” Yêu tinh có hiểu biết nên nhắc nhở Minh Thù.
Để đối phó yêu đương nhiên không thể dùng viên đạn thông thường được, viên đạn trong tay bọn họ đều trải qua xử lý đặc thù, có thể dùng để giết yêu.
Đầu ngón tay Minh Thù gõ gõ lên bệ cửa sổ, hai gò má xinh đẹp nâng lên nụ cười xán lạn.
Trong không khí đột nhiên xuất hiện cánh hoa đào, bay lả tả từ trong không trung rơi xuống. Nhìn qua cực kỳ mềm mại, nhưng ngay sau đó tất cả cánh hoa đều biến thành dao bén xuyên qua, vũ khí lập tức bị cắt thành mấy khúc.
Mọi người ngơ ngác nhìn mớ vũ khí vừa rồi còn yên lành, lúc này biến thành đống sắt vụn rơi trên mặt đất.
Làm sao... có thể được?
Lũ yêu tinh: “…” Đại vương chính là sức mạnh!
Minh Thù sai lũ yêu tinh trói những này người lại. Tôn Quốc Mậu đoán chừng là muốn chạy, thế nhưng chưa chạy bao xa đã bị Minh Thù bắt trở về, sẵn tiện đánh một trận.
Những người này trước giờ chưa từng nghĩ, lười biếng quen rồi, ai cũng không xem lũ yêu tinh ra gì, lại có một ngày bị giết tới cửa nên tổng bộ chỉ sắp đặt cho bên này phương án an toàn thông thường.
Lúc này bị trói lại, bọn họ muốn hối hận cũng không kịp.
Tất cả mọi người bị trói trong phòng làm việc lớn nhất của tổng bộ, bên trong có các loại tư liệu. Có những tiểu yêu tinh cảm thấy hiếu kỳ, đang đến trước máy vi tính để nhìn.
Có yêu tinh đột nhiên lên tiếng: “Đại vương, người xem hồ sơ nội bộ của bọn họ đi, có chỗ không đúng.”
Minh Thù ngồi trên một bàn làm việc đang ăn quýt, nghe được lời nói của yêu tinh thì nhảy xuống, đi tới trước máy vi tính nhìn một chút.
“Chỗ nào không đúng?” Minh Thù nhìn mãi cũng không nhìn ra chỗ không đúng, nên hỏi chuyện tiểu yêu tinh kia.
Tiểu yêu tinh nào dám nhìn Minh Thù một cách khinh bỉ, nhanh chóng trả lời: “Đây là những yêu của thủ đô đã đăng ký, thế nhưng... chúng ta trước kia đã tìm qua, cũng không nhiều như vậy.”
Minh Thù nhìn những điểm đã đánh dấu trên bản đồ, như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Cho nên?”
Tiểu yêu tinh nói: “Những yêu này đã mất tích?”
Minh Thù nheo mắt.
Mất tích, chả lẽ bị ăn rồi?
Minh Thù kéo cái ghế ngồi với dáng vẻ của một lão đại trước mặt Tôn Quốc Mậu: “Nói đi, những con yêu đó đã đi đâu cả rồi, bị các người ăn rồi sao?”
Lúc này, cùng bị chung một chỗ trói với Tôn Quốc Mậu còn có hai người là người phụ trách và người tổng phụ trách văn phòng. Bọn họ lúc đầu còn cố gắng phản kháng nói đạo lý, sau cũng không nói nữa, bây giờ ai cũng yên lặng.
Nghe được lời nói của Minh Thù, người tổng phụ trách mở miệng trước: “Yêu ở thủ đô đều sinh sống rất tốt, sao có thể mất tích được?”
“Nói bậy, lúc chúng ta tới, tìm rất lâu mới tìm được một con yêu, yêu ở đây thật là ít ỏi.” Đại Bảo ở phía sau thở phì phò nói tiếp.
“Yêu ở thủ đô vốn dĩ không nhiều.” Người tổng phụ trách nói:
“Còn không so được với một số thành phố lớn nữa.”
“Cũng không thể ít như vậy, đối chiếu với những điểm trên này của các người cũng không giống.” Một con yêu giơ máy vi tính lên, nhưng hơi mạnh tay, màn hình máy vi tính lập tức tắt ngủm.
Hắn ngượng ngùng để máy vi tính xuống: “Tóm lại, yêu ở thủ đô đã mất tích rồi! Các người đã bắt bọn họ đi đâu làm gì rồi!”