Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 548: Hầu hạ ngô hoàng (3)


trước sau

Ninh Phù Dung bị phạt, được người đưa về phủ thừa tướng. Nàng ta vẫn chưa lấy lại hơi, chợt nghe thấy động tĩnh trong cung. 

Người mà nàng ta sắp xếp bên cạnh nữ hoàng đã được dọn sạch sẽ trong vòng nửa canh giờ, không còn một mống. Những người khác tuy không đổi nhưng đã không còn cách nào tới gần Dưỡng Tâm điện, tới gần nữ hoàng. 

“Sao lại thế…” Ninh Phù Dung tức giận bực bội: 

“Rốt cuộc nàng ta đã phát hiện gì rồi?” 

“Thừa tướng, liệu có phải là việc của Chu gia đã khiến nàng ta nhận ra điều gì?” Nam tử bôi thuốc cho Ninh Phù Dung nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình: 

“Chu gia vốn là do chúng ta vu oan, cựu thần trong triều đều ở đó, chỉ e là có người đã chêm lời.” 

“Thừa tướng, việc của Chu gia, hay là chúng ta cứ hoãn lại?” 

Ninh Phù Dung từ từ nghĩ lại chuyện xảy ra gần đây. Việc kia của Chu gia nàng ta làm từng bước từng bước, cho dù người trên triều đình không tin, nhưng cũng không cách nào tìm ra chứng cứ chứng minh cho sự trong sạch của bọn họ. 

“Không phải việc của Chu gia.” Ninh Phù Dung khẳng định. 

“Nhất định là nàng ta đã biết gì đó, hôm nay nàng ta đánh ta chính là minh chứng tốt nhất, nàng ta đang cảnh cáo ta… Ha ha, ta không ngờ người đã bị phế nhiều năm như vậy, đột nhiên lại trở nên thông minh.” 

“Thừa tướng, ý người là?” 

Ninh Phù Dung nắm lấy nệm dưới thân, nói từng chữ: “Ta không tin kẻ ngu xuẩn đó lại đột nhiên trở nên thông minh.” 

Nhất định có người đứng sau nàng chỉ điểm, nếu không… không cách nào giải thích được, đột nhiên nàng lại cảnh cáo mình. 

“Gần đây đừng hành động gì.” Ninh Phù Dung dặn dò nam tử, bây giờ nàng ta vẫn chưa có năng lực chống lại nàng. 

“Vâng.” 

Ninh Phù Dung nhìn gương mặt anh tuấn của nam tử, đột nhiên nhớ đến Diệp Mạc Trần. Chỉ cần nàng ta đứng ở vị trí cao nhất kia thì nhất định sẽ có được hắn. 

… 

Sự việc của Chu gia không dễ xử lý, Ninh Phù Dung đã chuẩn bị quá chu toàn, từ chứng cứ đến nhân chứng, mỗi bước đều vô cùng hoàn hảo. 

Không dễ xử lý… có cách của không dễ xử lý. 

Minh Thù trực tiếp hạ lệnh sai người thả Chu gia ra. 

Triều đình náo động, lúc Minh Thù vào triều chỉ thấy một đám đại thần xúm lại. 

[Nhiệm vụ ẩn: Mời ký chủ lấy hôn quân làm mục tiêu cả đời.] 

Được! 

Cuối cùng giờ khắc này cũng đến! 

Hài Hòa Hiệu quả nhiên là muốn chỉ thị trẫm làm một hôn quân! 

Làm hôn quân thì làm hôn quân! Có chân giò ăn là được. 

Minh Thù cầm đồ trên bàn lên, ném xuống phía dưới, âm thanh lanh lảnh khiến đại điện yên lặng lại. 

Minh Thù nghiêng người, cà chớn chống cằm: “Mọi người rất bất mãn với ý chỉ của trẫm?” 

Một vị đại thần bên phải đứng ra: “Bệ hạ, chuyện của Chu gia chứng cứ vô cùng xác thực, bệ hạ hạ lệnh thả bọn họ, còn có luật pháp hay không?” 

“Ôi, trẫm tưởng rằng làm loạn như vậy mới là điều các ngươi muốn thấy chứ.” Minh Thù nhẹ giọng nói. 

Một vài đại thần bên phải lộ ra vẻ mặt kinh dị, ai nấy đều cúi đầu, rất sợ bộc lộ ra. 

Minh Thù cười một cái: “Trẫm nói thả là thả, các ngươi bất mãn đều câm lại cho trẫm, không còn chuyện gì nữa, bãi triều!” 

Vị đại thần kia đau lòng hô to hơn: “Bệ hạ, sao người có thể không phân thị phi như vậy?” 

Minh Thù đứng dậy, long bào thả xuống, kim long phía trên khí thế kinh người. Nữ tử nhỏ nhắn hất cằm, ngữ điệu nhẹ nhàng, chầm chậm mỉm cười: “Thiên hạ là của trẫm, trẫm nói trời tối thì chính là tối.” 

Nàng dừng lại một chút: “Trẫm muốn các ngươi chết, các ngươi phải chết.” 

Đại điện lại yên lặng lần nữa, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy. 

Minh-hôn quân-Thù mỉm cười, phá vỡ sự yên tĩnh của cả điện: “Muốn sống thì làm việc cho tốt.” 

Tiếng bước chân càng lúc càng xa. Trong đại điện, các đại thần có ánh mắt nhìn Minh Thù cực kỳ phức tạp. 

Nỗi lòng của các đại thần ở bên phải càng phức tạp hơn, bọn họ đều nghe nói bệ hạ đánh thừa tướng. Hôm nay thừa tướng không vào triều, phủ thừa tướng cũng đóng chặt cửa lớn… 

Minh Thù đi ra khỏi đại điện, ánh mặt trời chiếu xuống khiến cô hơi choáng. Một tiểu tướng tuổi còn trẻ ở phía trước, thấy nàng đi ra, nhẹ chắp tay: “Bệ hạ.” 

Mạnh tướng quân cao lớn uy mãnh, sinh con trai lại là một người tuấn tú như thư sinh. 

Minh Thù gật đầu, đi về phía Dưỡng Tâm điện: “Mạnh tướng quân bảo ngươi vào cung nhưng có dặn dò ngươi chưa?” 

Mạnh Lương đuổi theo Minh Thù, cẩn thận đáp lời: “Phụ thần đã dặn dò rồi,
bệ hạ yên tâm, thần sẽ hộ tống người an toàn.” 

“Cũng không cần thiết.” Minh Thù nhìn bên ngoài hành lang đang nở hoa đỏ rực. 

“Việc ngươi cần làm, chính là trẫm bảo cầm đồ ăn… à… đánh ai, thì đánh người đó.” 

Mạnh Lương dường như có hơi bất ngờ, một lúc lâu mới có bộ dạng phục tùng, cúi mặt đồng ý: “Thần tuân chỉ.” 

Minh Thù đến Dưỡng Tâm điện tỏ vẻ ngồi một lát, sau đó thì ngồi không yên, rời khỏi Dưỡng Tâm điện, dẫn theo Liên Tâm tung tăng trong hoàng cung. 

Liên Tâm chỉ thấy tâm trạng Minh Thù không tốt, tung tăng cùng nàng. Minh Thù đi mệt rồi, bảo Liên Tâm đi lấy đồ ăn đến. 

Tường thành hoàng cung đứng sừng sững, dường như chỉ có thể nhìn thấy mái hiên của các tòa cung điện. 

“Để ngươi chạy! Được thôi, hôm qua ăn vụng, hôm nay còn lười biếng không dám chạy, ngươi còn xem ngươi là kẻ cao cao tại thượng kia sao? Cũng không nhìn thử xem hiện giờ là bầu trời của ai, còn yếu ớt như vậy, yếu ớt cho ai xem?” 

Tiếng chửi rủa truyền tới từ trong sân, Minh Thù tùy ý nhìn qua liền thấy một thiếu niên đứng ở hành lang, bị một tên thái giám đánh chửi. 

Liên Tâm đang cầm một đĩa điểm tâm vội vã trở lại, thấy Minh Thù rời khỏi vị trí, không khỏi lên tiếng: “Bệ hạ, sao người lại đến nơi này.” 

“Kia là ai?” Minh Thù đón lấy đĩa điểm tâm trong tay Liên Tâm, hất cằm về phía thiếu niên kia. 

“Đó là…” Liên Tâm khe khẽ nhíu mày, nhỏ giọng đáp: 

“Tuyên Đế của tiền triều, Quân Tuyệt.” 

Minh Thù nhìn Liên Tâm. 

Liên Tâm lắc đầu: “Năm đó sau khi tiên hoàng thống nhất thiên hạ, Tuyên Đế của nước Tịch Chiếu mới vừa lên ngôi cũng không bị đưa đến nơi khác, mà là giam lỏng ở đây. Tiên hoàng đi quá đột ngột, cũng không nói sắp xếp vị này như thế nào, nên vẫn ở chỗ này.” 

Nước Tịch Chiếu, Quân Tuyệt. 

Bởi vì quan hệ của Ninh Phù Dung, nguyên chủ đều không liên quan gì đến mấy việc này. 

Chỉ biết lúc đó sau khi hoàng đế của nước Tịch Chiếu chết thì xảy ra nội loạn nghiêm trọng, các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không ai yên ổn. Nữ hoàng của nước Tử Nguyệt thừa dịp bọn họ nội loạn đã khởi xướng chiến tranh. Vì vậy trong thời kỳ loạn thế, thập lục hoàng tử còn tấm bé đã bị đẩy lên ngôi vị hoàng đế. 

Mà lúc đó nước Tịch Chiếu là cung đã lên dây, thập lục hoàng tử sao có thể ngăn được cơn sóng dữ. 

Thập lục hoàng tử chỉ ở trên ngai vàng ba tháng, hoàng thành đã bị đánh. 

Tính ra… nam chính Diệp Mạc Trần là hoàng thúc của thập lục hoàng tử. Nam chính tất nhiên không phải họ Diệp, chẳng qua họ của triều trước là họ của hoàng đế Tịch Chiếu, để che giấu thân phận, Diệp Mạc Trần chỉ có thể đổi họ.  

“Ngươi nói để hắn làm nam sủng của trẫm thì thế nào?” Minh Thù hỏi Liên Tâm. 

Liên Tâm sợ đến trực tiếp quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Bệ hạ, không được.” 

Liên Tâm quỳ, cung nữ thái giám phía sau cũng quỳ theo, vì vậy động tĩnh bên này kinh động đến người ở bên kia. Thái giám đánh người nhìn qua, sau đó sắc mặt tái nhợt quỳ xuống đất: 

“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.” 

Thiếu niên vẫn cúi thấp đầu, không có phản ứng gì. 

Thái giám vừa kinh vừa sợ, đứng dậy đá một cước vào đầu gối thiếu niên. Thân thể thiếu niên lảo đảo, trực tiếp quỳ xuống. 

Hắn chợt ngẩng đầu, ánh mắt đúng lúc đối diện với Minh Thù, bên trong tựa như đan xen hận ý phức tạp nhưng lại có chút phù phiếm, không quá rõ ràng. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện