Ninh Phù Dung bị đánh, mấy ngày sau đó đều đang dưỡng thương, mãi đến khi săn bắn mùa thu kết thúc, Ninh Phù Dung mới khập khễnh xuất hiện.
Trên đường trở về coi như bình yên, không xuất hiện chuyện thích sát gì.
Vì Quân Tuyệt mang một đám người ra chơi đùa quá trớn, các đại thần lúc này nhìn Quân Tuyệt với ánh mắt như yêu tinh hại nước.
Quân Tuyệt còn trả lại một gương mặt vô cùng hãnh diện.
Minh Thù đỡ trán thở dài, cuối cùng hắn có nhớ được điều kiện cho hắn là gì không?
Tuy trẫm không phải rất cần nhưng ít ra ngươi cũng giả vờ giả vịt chút chứ!
Hình tượng nhân vật cũng không cần nữa sao?
Sau khi hồi cung, Minh Thù tạm nghỉ hai buổi lâm triều để cho các đại thần bị đánh này nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó có thể tiếp nhận đả kích tiếp theo, tránh khỏi bị tức chết.
Ninh Phù Dung bị đánh tổn thương chưa hồi phục toàn bộ, bước đi còn có chút chật vật.
Dịch Lãng đỡ nàng đi ở sân phủ Thừa tướng.
“Thừa tướng, người trở về từ săn bắn mùa thu tâm trạng dường như không tốt, có chuyện gì xảy ra sao?” Dịch Lãng hỏi dò xét.
Ninh Phù Dung âm trầm nói lại chuyện săn bắn mùa thu với Dịch Lãng.
Dịch Lãng biến sắc liên tục: “Ý của người là nàng ta đã biết rồi? Nhưng không đúng, chúng ta dường như chẳng làm gì…”
Lần Chu đại nhân đó cũng hoàn toàn không dính dáng gì đến bọn họ.
“Nàng ta đã nói ta tạo phản, ngươi cảm thấy nàng ta không biết sao?” Ninh Phù Dung nói giọng hơi thấp:
“Bắt đầu từ chuyện Chu đại nhân đó, nàng ta chẳng những không gặp ta, còn ba lần bốn lượt nhằm vào ta. A Lãng, ngươi nói nàng ta thực sự không biết gì sao?”
“Trước đó vài ngày đã điều tra, bên người nàng không xuất hiện ai, cũng không đến nỗi có người nào chỉ điểm cho nàng ta...”
“Cho nên giờ ta không phán đoán được.” Nàng ta có phải cũng được trọng sinh trở về giống như mình không?
Nàng ta có thể trọng sinh, người khác thì sao?
Nếu như nàng ta thật sự sống lại, có phải muốn thể hiện rằng nàng ta thành công ngồi trên vị trí kia mới khiến cho nàng kiêng dè?
Tựa như nàng biết Diệp Mạc Trần về sau phát triển thế nào, nàng có lẽ sẽ biết mình...
Dịch Lãng đợi mãi không nghe được tiếng Ninh Phù Dung, đành phải mở miệng hỏi: “Thừa tướng đang suy đoán gì?”
Ninh Phù Dung lắc đầu: “A Lãng, ngươi đi liên lạc với một số người để cho bọn họ tới đây một chuyến, ta có chuyện dặn dò bọn họ.”
Mặc kệ người đó có phải trọng sinh hay không, hiện tại nàng cũng phải thay đổi sách lược.
Dịch Lãng gật đầu, hắn im lặng một lúc rồi lại nói: “Bệ hạ, người hôm nay người phái ra ngoài là đang tìm người nào sao?”
Ninh Phù Dung nhíu mày: “A Lãng.”
Dịch Lãng cười cười: “Là ta nhiều lời, ta đi trước liên hệ bọn họ, người nghỉ ngơi một chút.”
Ninh Phù Dung nhìn Dịch Lãng rời đi, nếu như không có Diệp Mạc Trần, nàng có thể sẽ thực sự thích Dịch Lãng, đáng tiếc...
Nhưng nàng đã cho hắn danh phận, cũng không tính là có lỗi với hắn.
-
Dưỡng Tâm điện.
“Bệ hạ, Mạnh tướng quân cầu kiến.”
“Người nào?” Minh Thù ngẩng đầu lên từ một đống điểm tâm.
“Mạnh tướng quân.” Liên Tâm giật khóe miệng một cái:
“Bệ hạ, tại sao người lại ăn nữa rồi, người ăn như thế không tốt đối với long thể.”
Người phê duyệt tấu chương xong chưa?
Chính sự người thảo luận xong rồi chứ?
Sao người có thời gian ăn gì được!
“Không ăn mới đúng là long thể không tốt.” Minh Thù trấn định bỏ vào miệng một miếng bánh đậu xanh hoa quế.
“Mạnh Lương?”
Liên Tâm hít thở một hơi: “Không phải tiểu Mạnh tướng quân.”
Ồ, vậy là lão Mạnh tướng quân.
Minh Thù nói thầm: “Hắn tới gặp trẫm làm gì?”
“Nô tỳ không biết.”
Mạnh tướng quân được mời vào Dưỡng Tâm điện, Minh Thù chưa từng thay đổi tư thế, cầm điểm tâm ăn vui sướng. Liên Tâm thấy may mắn vì chủ nhà mình không yêu cầu gặm chân giò.
Nếu không... hình tượng nữ hoàng khẳng định không giữ được.
Mạnh tướng quân đứng ở Dưỡng Tâm điện cảm thấy hổ mọc thêm cánh, hắn hành lễ: “Bệ hạ.”
“Có việc gì?”
Mạnh tướng quân thoáng ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên chính là không ra thể thống gì!
Ngồi không ra dáng, ăn không ý tứ.
Kỳ thực Minh Thù vẫn đủ nho nhã, chỉ là đối với quy củ hoàng thất có vẻ hơi lười nhác.
Mạnh tướng quân nén lại ý muốn vạch lỗi nữ hoàng nhà mình: “Bệ hạ, vi thần có một chuyện muốn nhờ.”
Minh Thù lắc đầu: “Từ chối.”
Khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì, lại muốn mưu hại trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm.
Cự tuyệt cự tuyệt.
Mạnh tướng quân trợn tròn mắt, ta đây còn chưa nói, người đã cự tuyệt?
“Mạnh tướng quân có thể đi.” Đừng quấy rầy trẫm ăn đồ ăn.
Mạnh tướng quân nhắc nhở: “Bệ hạ,
vi thần còn chưa nói...”
Minh Thù mỉm cười: “Cho nên Mạnh tướng quân có thể không cần nói.”
Mạnh tướng quân: “!”
Mạnh tướng quân nhìn về phía Liên Tâm, bệ hạ bị điều gì đả kích sao?
Liên Tâm vô tội lắc đầu, lòng vua khó dò, ai biết bệ hạ hiện tại nghĩ gì chứ.
Mạnh tướng quân được mời ra Dưỡng Tâm điện nhưng Mạnh tướng quân không đi, ngược lại quỳ gối bên ngoài Dưỡng Tâm điện, mang bộ dạng cần phải phải nói ra.
Lúc Quân Tuyệt tới, Mạnh tướng quân đã quỳ được vài giờ nhưng người tập võ quỳ như thế một chút, nhìn qua Mạnh tướng quân vẫn có tinh thần hưng phấn.
“Phượng quân!”
Mạnh tướng quân gọi Quân Tuyệt lại.
Quân Tuyệt ngừng bước chân lại, xoay người nhìn Mạnh tướng quân.
Mạnh tướng quân gặp Quân Tuyệt cũng chỉ vài lần, mỗi lần Quân Tuyệt đều cực kỳ chật vật. Bây giờ Quân Tuyệt mặc trang phục phượng quân, phong thái ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt khiến đại nam nhân như Mạnh tướng quân đều có chút cảm động.
Mạnh tướng quân nhớ lại lúc tiên hoàng vẫn còn sống, nghe đồn qua chuyện khó nghe đó...
Nói tiên hoàng giam lỏng Quân Tuyệt là do đã có tình cảm với hắn.
Tin đồn này có tính chân thực bao nhiêu Mạnh tướng quân không biết nhưng hắn biết tiên hoàng có khoảng thời gian nhìn về hướng giam lỏng Quân Tuyệt đến xuất thần.
Mạnh tướng quân ngăn chặn ý nghĩ lung tung này trong đầu, trước tiên hành lễ: “Phượng quân có thể nghe vi thần nói vài câu không?”
“Không nghe.”
Quân Tuyệt cự tuyệt thẳng thắn, không khác gì với vị bên trong kia.
Mạnh tướng quân liên tiếp bị cự tuyệt: “...” Ngày hôm nay ra khỏi cửa không coi ngày!
Quân Tuyệt ngoài miệng tuy là cự tuyệt nhưng người lại không đi, ngược lại đang nhìn Mạnh tướng quân.
-
Lúc Quân Tuyệt vào Dưỡng Tâm điện, cả người đều mang theo sự lạnh lùng. Hắn cũng không quan tâm gì đến lễ nghi, nặng nề đi đến chỗ Minh Thù rồi ngồi xuống bên cạnh.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn: “Chuyện này là sao, có người thất lễ à?”
Thất lễ với đại gia ấy à!
Trừ ngươi ra, còn ai dám thất lễ với lão tử!
Minh Thù cho một miếng bánh ngọt vào miệng, vừa cầm bút phê duyệt tấu chương, bầu không khí trong lúc này nhất thời an tĩnh lại.
“Mạnh tướng quân muốn thêm người vào hậu cung vì người.”
Giọng nói Quân Tuyệt vang lên.
Minh Thù “hứ” một tiếng, đặt bút xuống: “Mạnh tướng quân lớn tuổi như vậy còn muốn vào hậu cung của trẫm, chí hướng này không tồi.”
Quân Tuyệt cắn răng: “Là Mạnh Lương.”
“Mạnh Lương à.” Đây chính là đối tượng giá trị thù hận.
Minh Thù nhịn không được vểnh khóe môi lên.
Nụ cười này trong mắt Quân Tuyệt thì không phải là chuyện nhỏ: “Sao thế, bệ hạ thích Mạnh Lương?”
“Thích chứ.” Có giá trị thù hận đều thích, giống như thích Ninh Phù Dung vậy.
Quân Tuyệt: “...”
Người nào hợp ngươi đều thích, chỉ là không thích lão tử à?
Dựa vào cái gì!
Lão tử đẹp mắt như vậy ngươi không thích, muốn đi thích cái loại không đứng đắn, đầu óc có bệnh à!
“Vậy bệ hạ hãy hạ chỉ đi, đón Mạnh Lương tướng quân tiến cung.” Quân Tuyệt nói:
“Nhân tiện ban cho ta cái chết.”