“Cậu đi theo tôi làm gì?”
Tiểu Sửu đi theo Minh Thù từng bước một, hắn vừa đi vừa nhún nhảy, vô cùng giống với Tiểu Sửu gây cười.
“Cô không có đồng đội, tôi cũng không có.”
“Cho nên?”
“Cho nên chúng ta có thể họp thành đội.” Tiểu Sửu cười hì hì nói.
Minh Thù cũng cười theo, nhưng lại từ chối: “Tôi không muốn tổ đội với anh.”
Tiểu Sửu tiếp tục cười hì hì: “Vì sao chứ, tôi rất lợi hại đấy.”
Minh Thù ha ha: “Quá xấu.”
Hạ thấp thân phận của trẫm.
Ở cùng với kẻ biến thái này, trẫm cũng sẽ bị người ta cho là biến thái.
Tiểu Sửu cúi đầu nhìn lại mình, một lát sau ngẩng đầu: “Cô không cảm thấy việc này rất giống chuyện cổ tích sao?”
“Chuyện cổ tích đen?” Khỉ chứ, một tên biến thái nói chuyện cổ tích với trẫm.
Tiểu Sửu: “…”
Minh Thù tra cứu bản đồ một chút, xung quanh cô có nhiều điểm đen trắng giao thoa, thỉnh thoảng có điểm trắng đen lóe lên rồi biến mất.
Vị trí hiện giờ của cô là ở chính bắc thành phố, dựa vào kinh nghiệm trước kia của nguyên chủ, hẳn là điểm an toàn ở đó…
Nhìn không hiểu.
Điểm an toàn là điểm ngẫu nhiên, không có quy luật để tìm, có thể tìm được điểm an toàn hay không đều phải dựa vào may mắn.
“Cô muốn tìm điểm an toàn đến vậy sao?” Tiểu Sửu đột nhiên lên tiếng:
“Cô tổ đội với tôi, tôi dẫn cô đi tìm, rất dễ tìm được điểm an toàn.”
Minh Thù nghiêng đầu: “Vì sao cậu lại muốn tổ đội với tôi như vậy? Cậu biết tôi là người của phe nào sao?”
“Bởi vì cô lợi hại.” Tiểu Sửu rất thực tế: “Đương nhiên cô cùng phe với tôi.”
Đáy mắt Minh Thù tràn ngập ý cười: “Sao cậu biết?”
Cấp của Tiểu Sửu không cao bằng cô, sao hắn biết được?
Tiểu Sửu khôi hài: “Đương nhiên là vũ khí bí mật, cô nghĩ xem thế nào?”
“Dẫn đường.”
Vì đồ ăn vặt!
Vì chính nghĩa!
Đừng nói là tổ đội, lên trời cũng được.
…
Đây là một tòa nhà rất cao, bên ngoài cũng bị phủ một lớp bụi dày, mặt đất gồ ghề loang lổ đầy vết máu nâu đen.
Thi thể của thành phố sẽ biến mất nhưng vết máu thì không.
Thành phố cũng không phải tồn tại một lần, có thể mở lại nên những vết máu này đều là của lần trước lưu lại, ngày qua ngày thì trở thành như bây giờ.
Tiểu Sửu nhảy tưng tưng tới cửa tòa nhà, nhiệt tình mời Minh Thù: “Đi thôi, sắp tới rồi.”
Minh Thù đứng bất động.
Tiểu Sửu nghiêng đầu nhìn cô, một giây tiếp theo, có gì đó bay ra từ sau lưng hắn, đánh vào gáy Tiểu Sửu.
Thân thủ Tiểu Sửu cực nhanh nhảy về bên cạnh, hắn nhanh chóng tránh được. Minh Thù nhìn rõ đó là một chiếc mai hoa tiêu, có điều so với mai hoa tiêu thông thường thì cái này còn lớn hơn, có thể sánh bằng cái chậu rửa mặt.
Mai hoa tiêu không bắn trúng Tiểu Sửu, tiếp tục xoay về phía trước với tốc độ cao, đánh về phía Minh Thù.
"Keng…"
Mai hoa tiêu đánh trúng đồ đạc, tốc độ xoay chậm lại, phát ra tiếng "vù vù".
Mấy giây sau, mai hoa tiêu rơi xuống đất.
Minh Thù ném cục sắt đã hoàn toàn biến dạng trong tay xuống, ánh mắt quét về phía Tiểu Sửu.
Tiểu Sửu vỗ tay rào rào như là đang ủng hộ cho màn biểu diễn của Minh Thù.
Minh Thù: “…” Khỉ chứ, tên thần kinh.
Cửa vào tòa nhà rất yên tĩnh, kẻ đánh lén bọn họ cũng không lộ diện. Tiểu Sửu tiến vào cửa tòa nhà lần nữa, cứ thế nhảy tưng tưng đi vào.
Minh Thù cũng đi vào theo. Lúc cô đi vào, Tiểu Sửu đã giao đấu với một người. Đợi khi Minh Thù đến gần, người kia đã ngã xuống.
Tiểu Sửu cười hì hì xoa xoa vết máu trên tay, vẻ mặt hài hước lộ ra nét quái dị: “Tôi đã báo thù cho cô.”
Minh Thù: “…”
Có thể là Tiểu Sửu nhìn ra nụ cười càng ngày càng hút hồn người ta của Minh Thù, nghiêng đầu sang nơi khác tìm chỗ lên lầu. Tất cả thiết bị của thành phố đều không cách nào sử dụng, muốn đi lên chỉ có thể bò lên.
Tiểu Sửu tìm được cầu thang, vào lúc hắn chuẩn bị kéo cửa ra, đột nhiên quay người nhìn về phía quầy bar ở đại sảnh.
“Vẫn còn tiểu trùng ở phía sau, vậy mà tôi không phát hiện ra…” Tiểu Sửu bình thản nói, đi về phía quầy bar:
“Các người tự bước ra, hay là để tôi tới đó?”
Có thể là bị dáng vẻ giết người vừa rồi của Tiểu Sửu dọa sợ, phía sau không có động tĩnh gì.
Tiểu Sửu tựa như thấy gì đó, dừng bước lại: “Ôi chao, lại là cùng phe, không ý nghĩa, không ý nghĩa.”
Người ẩn núp bên kia nghe câu nói của Tiểu Sửu, khẽ thở phào.
Một bé trai từ từ
đứng lên từ phía sau quầy bar, tiếp theo là một bé gái… Tổng cộng có năm người.
Năm người này đều là phe đen.
“Không ý nghĩa gì, đi thôi.” Tiểu Sửu lại nhảy tưng tưng lên lầu.
“Chờ một chút!”
Bên kia có người gọi hắn lại.
Tiểu Sửu cũng không để ý bọn họ, những người chơi này vừa nhìn đã biết là người mới vào. Hắn không rảnh rỗi chơi đùa với người mới, không vui.
“Đợi một chút…”
Năm người kia đuổi lên lầu theo bọn họ, Tiểu Sửu nhảy tưng tưng đi rất nhanh. Minh Thù nhìn thì như tùy ý, tốc độ cũng không chậm, có thể nhẹ nhàng đuổi kịp Tiểu Sửu.
Hai người rất nhanh đã bỏ rơi đám người kia.
Tiểu Sửu cứ leo lên, mãi đến khi hắn đẩy cửa sân thượng.
Nhiệt độ nóng rát ập vào mặt, Minh Thù liếc thấy một cô bé ngồi trên sân thượng mặc một chiếc váy Lolita, trên làn váy là vô số ngôi sao tạo thành bản đồ, ở viền có ren màu đen.
“Đề Nha.” Tiểu Sửu nhiệt tình chào hỏi cô bé.
Cô bé tên là Đề Nha có khuôn mặt thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ chằm chằm. Nhưng trừ điểm này, không nhìn ra cô bé hoan nghênh bọn họ đến, vẫn là chán ghét.
Quan hệ giữa Tiểu Sửu và Đề Nha dường như rất thân thiết, tiến đến vây quanh cô bé nói chuyện.
Từ đầu đến cuối Đề Nha không nói một câu, khi Tiểu Sửu nói ra tìm điểm an toàn, ánh mắt lạnh như băng của Đề Nha rơi trên người Minh Thù đang dựa ở cửa.
Cô bé cũng không nói gì, đoán chừng nhìn Minh Thù một chút rồi vươn tay về phía Tiểu Sửu.
Tiểu Sửu đỡ Đề Nha nhảy xuống sân thượng.
Cảnh kia giống như một nữ vương với một tên thái giám…
Minh Thù không nhìn ra cấp của Đề Nha, hoặc là cấp của Đề Nha cao hơn cô… hoặc là cùng cấp với cô.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô chưa từng thấy người chơi cấp năm. Đề Nha này hẳn là giống cô, là người chơi cấp bốn.
Một cô bé như vậy lại có thể đạt cấp bốn, có thể thấy được thực lực của cô bé không thể khinh thường.
“Hộc hộc…”
Hơi thở nặng nề truyền tới từ phía sau cầu thang, năm người vừa rồi đã đuổi kịp.
Nam sinh vừa gọi bọn họ kia nặng nhọc thở gấp rồi nhanh chóng tiến lên, đẩy gọng kính đen đen của cậu ta: “Chào mọi người, chúng ta cùng một phe, tôi chỉ muốn hỏi mọi người mấy vấn đề.”
Người bọn họ gặp trước đó nếu cũng vừa vào như bọn họ, cho dù gặp được cũng không hỏi được.
Gặp phải người nhìn qua không phải người mới, sẽ không ra tay với bọn họ, nhưng cũng không nói nhảm.
Mà bên phe trắng gặp mặt là ra tay, bọn họ sẽ chẳng nói được câu nào.
Tên Tiểu Sửu này nhìn qua tuy hơi cổ quái nhưng Minh Thù nhìn thì lại bình thường nên hắn quyết định đuổi theo thử một lần.
Ở nơi này gặp được một người không giống người mới, lại còn rất bình thường… thực sự không dễ gì.
Tiểu Sửu cười hì hì nói: “Nơi đây không phải trường học, không chịu trách nhiệm giải đáp bất cứ vấn đề gì cho các người.”
“Mọi người đều là đồng bào, hơn nữa chúng ta cùng một phe, giúp đỡ nhau một chút cũng không có tổn thất gì với các người.”
“Hì hì…”