Tiểu Sửu ước chừng là bị bốn chữ "Tôi không giết người" của Minh Thù hù dọa, biểu cảm buồn cười biến thành sợ hãi.
Ở nơi này không giết người, cô có thể sống?
Thành phố của người mới chơi có lẽ là có người chơi không giết người, vượt qua được nhờ vận khí tốt. Thế nhưng ở thành phố thứ hai, hầu như không có người chơi nào chưa từng giết người.
Quy tắc của nơi này chính là như vậy...
Tiểu Sửu thấy Minh Thù không giống nói dối, cánh môi hắn mấp máy, sau đó gọi người kia đi ra ngoài.
Một tiếng súng vang lên ở bên ngoài.
Như có điều suy nghĩ, Minh Thù nhìn ra bên ngoài.
Minh Thù đợi Tiểu Sửu tiến vào mới hỏi hắn: "Những vũ khí này rất hữu dụng?"
Tiểu Sửu cười hì hì nói: "Đối với tay mới chơi mà nói rất hữu dụng, nhưng đối với người chơi như chúng ta mà nói, không có nhiều tác dụng."
Ánh mắt Tiểu Sửu ra hiệu như thể người đã hiểu cho Minh Thù.
Trên người bọn họ có nhiều trang bị lấy được từ những thành phố khác. Loại này là súng ống thông dụng, quả thực không có nhiều tác dụng lắm.
"Phá hủy điểm an toàn này như thế nào?" Ánh mắt Tiểu Sửu bắn ra lửa kiến nghị.
"Tại sao phải phá hủy?" Trẫm là loại người không chừa đường sống cho người khác sao?
"Không phá hủy, lẽ nào giữ lại cho kẻ địch đánh chúng ta?" Tiểu Sửu cảm thấy cấp của người chơi này cao hơn mình, đầu óc có thể có khả năng lừa dối.
Minh Thù cười với Tiểu Sửu, nụ cười đó làm Tiểu Sửu cảm giác như thấy chính mình trong gương.
Hắn đột nhiên phát hiện lúc người khác nhìn hắn sẽ có cảm giác gì.
-
"Các người nhìn bên kia, chỗ đó có chút khác lạ."
Trên con đường đổ nát, nữ sinh mặc váy thể thao chỉ vào một dãy nhà cách đó không xa. Trên tòa nhà đó có một dấu tròn màu đỏ như máu, hình dáng gần giống với hình vẽ trên cánh tay của bọn họ, cực kỳ cao chót vót trong thành phố màu xám.
Tiểu đội năm người giảm xuống còn bốn người, trong đó một người còn bị thương, phải có người đỡ.
"Có muốn qua xem thử không?" Gã đeo kính đề nghị.
"Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?" Có người lưỡng lự.
"Biểu hiện rõ ràng như vậy... hoặc là điểm an toàn, hoặc là..." Cạm bẫy.
Cho nên có đi hay không, còn phải xem ý kiến những người còn lại trong đội.
Đỗ Miên biết đó là dấu hiệu của điểm an toàn nên lên tiếng: "Có thể tới xem xem, có điều phải cẩn thận một chút. Cho dù là điểm an toàn, chúng ta cũng không biết sẽ có người chơi nào tới trước chúng ta hay không, có mai phục không."
Gã đeo kính gật đầu: "Tôi đồng ý với lời Đỗ Miên nói, mọi người cảm thấy thế nào?"
Nữ sinh mặc váy thể thao xoắn xuýt, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Vậy... qua xem một chút đi."
Nếu như lúc này rời khỏi đội mới càng nguy hiểm.
Tiểu đội bốn người cẩn thận tới gần điểm an toàn.
Trên mặt đất bên ngoài điểm an toàn loang lổ nhiều vết máu, có vết máu đã chuyển sang màu đen, có những vết máu vẫn còn mới.
Một vài súng ống rơi trên mặt đất. Trên mặt đất và bên cạnh tòa nhà đều có dấu vết viên đạn bắn ra.
"Nơi đây có lẽ có người phòng thủ..." Gã đeo kính đưa ra một kết luận không tính là quá tốt.
"Có phải là ba người kỳ quái lúc trước chúng ta gặp không?"
"Đúng vậy."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Hiện tại ngay cả ven đường bọn họ cũng tìm được vũ khí, cũng coi như vận may bọn họ tốt, không gặp phải trường hợp đặc biệt lợi hại nào, nếu không đội bọn họ đâu thể ở đây.
Nhưng chỉ có Đỗ Miên biết, nếu không phải cô dẫn đường, những người này không biết đã chết bao nhiêu lần.
Cô ta phải nhanh chóng tìm được Thu Nguyệt, phải đoạt được trang bị kia trước cô ta...
"Bụp!"
Biểu cảm trên mặt nữ sinh mặc váy thể thao đột nhiên cứng đờ. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đầu nữ sinh mặc váy thể thao rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe.
"A!"
Máu tươi văng vào mặt một nam sinh, ánh mắt mơ hồ chứng kiến một bóng đen nhảy xuống phía sau bọn họ.
"Chạy!" Đỗ Miên hét một tiếng với gã đeo kính.
Gã đeo kính muốn lôi một nam sinh bỏ chạy, đáng tiếc hắn sợ đến ngây người. Gã đeo kính kéo hai cái không thấy di chuyển, không thể làm gì khác hơn là bỏ hắn lại, chạy theo Đỗ Miên đến điểm an toàn.
Người phía sau giết chết nam sinh kia rồi đuổi theo.
Mắt thấy đao trong tay hắn sắp chém vào người gã đeo kính, đột nhiên Đỗ Miên đánh vào người kia.
Gã đeo kính nhặt một khẩu súng trên đất lên, hắn hốt hoảng nhắm nòng
súng bắn ngay vào người kia, hắn chỉ nổ súng dựa vào bản năng.
"Pằng!"
Tiếng súng vang lên không phải từ phía gã đeo kính, mà là một hướng khác. Có hai người đang đi qua bên này, bao vây hắn và Đỗ Miên.
Đỗ Miên nhanh chóng tách ra khỏi người nọ, trở lại bên cạnh gã đeo kính, cảnh giác nhìn mấy người này chằm chằm.
"Thằng nhóc con vẫn còn rất ngang ngược." Người mới vừa đánh nhau với Đỗ Miên thầm mắng một tiếng.
"Nói nhảm cái gì, trực tiếp giết!"
Mắt thấy người đối diện giơ súng chuẩn bị bắn về phía bọn họ, sắc mặt Đỗ Miên khẽ đổi. Hiện tại cô không có gì cả, làm thế nào đối phó được với ba người này?
Ánh mắt Đỗ Miên quét về phía gã đeo kính bên cạnh, từ đáy mắt lóe ra một tia sáng.
"Két..."
Cánh cửa lớn có ký hiệu hình tròn phía sau bị người đẩy ra, Tiểu Sửu xuất hiện ở cửa: "Lại có người đưa tới cửa, hì hì, vậy sao được."
"Tiểu Sửu..." Người đối diện hiển nhiên là quen biết Tiểu Sửu, sắc mặt cũng thay đổi.
Tiểu Sửu sao có thể ở điểm an toàn?
Người chơi lão luyện trong vòng luân hồi đều biết, hai quái thai Tiểu Sửu và Đề Nha này chưa bao giờ chiếm điểm an toàn. Cho dù bọn họ có cần, cũng chỉ là lấy đồ đạc rồi đi liền.
Mẹ nó! Không đúng.
"Rút lui!" Một người trong đó nhanh chóng hạ lệnh.
Hai người khác hiển nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, người kia cũng không phát ra âm thanh. Bọn họ đồng thời xoay người, nhấc chân chạy.
"Đến cũng không để lại lễ vật, điều này là không lịch sự..."
Tiểu Sửu giải quyết ba người kia, Minh Thù chi đứng ở cửa chính nhìn. Từ lúc cô xuất hiện, dây thần kinh Đỗ Miên căng cứng, trực giác nói cho cô ta biết người phụ nữ này rất nguy hiểm.
Minh Thù mỉm cười với Đỗ Miên.
Không khách khí với phiếu đổi đồ ăn vặt, trẫm chính là người chí công vô tư.
"Haiz, không thú vị." Tiểu Sửu từ đằng xa trở về, lúc đi ngang qua gã đeo kính và Đỗ Miên, hắn cười hì hì:
"Vận khí hai người thật tốt."
Tiểu Sửu trở lại bên cạnh Minh Thù, có người lục đục đi ra từ cửa chính, nhìn kỹ có hơn mười người.
Bọn họ mới rời đi không lâu?
Bên người cô đã có nhiều người như vậy rồi?
"Đi thôi." Minh Thù thong dong chậm rãi bước xuống bậc thang, đạp lên vết máu trên mặt đất, dẫn theo tiểu đội mười mấy người rời khỏi điểm an toàn.
"Mây trắng trắng, trời trong xanh, dòng đời thiện ác. Máu chảy như biển, thây chất như núi, sống chết trong gang tấc. Thần linh diệt vong, ác ma xuất hiện, trắng đen..." Tiểu Sửu nhảy một điệu kỳ quái, vừa nhảy vừa chạy đi tuốt đằng trước.
"Chờ một chút!" Đỗ Miên đột nhiên lên tiếng.
Cô ta biết hiện tại cô và Tiểu Sửu là một phe nên không sợ bọn họ giết mình.
"Hì hì, nghe hay không?"
"Bài hát này ở đâu vậy?" Đỗ Miên chịu đựng sự ghê tởm hỏi Tiểu Sửu.
Bài hát này trước đây cô nghe qua rất nhiều lần nhưng cô chỉ nghe hai đoạn đầu, đoạn phía sau Tiểu Sửu vừa hát cô chưa từng nghe qua...
Minh Thù cũng từng nghe qua, cô còn biết ca từ phía sau.
Thần linh diệt vong, ác ma xuất hiện, trắng đen vĩnh viễn không cùng một thế giới. Vòng luân hồi, vạn xương khô, rơi vào bước đường cùng gặp được con đường sống.