Phí lời với cô ta làm gì...
Đỗ Miên nghĩ như vậy, lúc này lấy ra một khẩu súng, nhanh chóng bóp cò bắn ra không phải viên đạn, mà là một vật trông như đậu tương.
Một phát có chừng mười mấy viên, chúng cùng tốc độ giống nhau bắn về phía Minh Thù.
Khóe môi Minh Thù thấp xuống, nữ chính giả không nên có kim thủ chỉ.
Có hào quang nhân vật chính thật tốt.
Minh Thù nhanh chóng tránh ra bên cạnh, người sau lưng cô động tác cũng nhanh, mọi người tản ra, nhưng những vật trông giống như hạt đậu kia cũng tản ra theo!
Khỉ chứ!
Thứ này còn có thể đuổi theo?
Đỗ Miên đứng tại đối diện cười nhạt, cô nếu như không chắn chắn thì sẽ tìm đến cô ta gây phiền phức sao?
"Vèo."
Tiểu Sửu không thể lui được nữa, hắn dùng lò xo đẩy bản thân mình bay lên trời, vật giống như hạt đậu tương đánh vào bên trong kiến trúc đằng sau, ầm một tiếng nổ tung.
Minh Thù: "..." Còn có thể phát nổ, bà nó, đây là làm khó trẫm!
Đề Nha thì đơn giản hơn nhiều, trực tiếp dùng dù của mình cản lại, đạn bắn vào bên trên mặt dù.
Tiếng nổ mạnh vang lên, xung quanh Đề Nha bụi tràn ngập, nhưng cô nhìn qua không có gì đáng ngại, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng che dù, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, nhẹ nhàng lay động.
Tất cả mọi người ở thế giới này không có dị năng gì, thế nhưng trang bị rất lợi hại, chỉ cần có một trang bị tốt, sống sót không thành vấn đề.
Chỉ có một số ít đạn đuổi theo các đội viên, đuổi theo Minh Thù là nhiều nhất, có những bốn viên, trước sau trái phải bao vây kín cô.
Minh Thù đạp lên chiếc xe bị vứt bên cạnh, chống cờ lớn xuống đất, nhảy lên trên, viên đạn đồng thời đuổi đến vị trí của cô, mắt thấy sẽ đụng vào vậy mà chỉ một giây tiếp theo lại bay đi, đuổi theo cô không buông.
Đỗ Miên mặc dù cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng vẫn nhịn không được khẩn trương.
Cô ta nhìn Minh Thù tránh né viên đạn, kỳ vọng một giây tiếp theo viên đạn có thể bắn vào thân thể Minh Thù, cô có vẻ đang rơi xuống đất...
"Rầm!"
"Bùm!"
Lại có viên đạn phát nổ.
Kế tiếp không ngừng có tiếng nổ mạnh, đội viên Đế Quốc Mỹ Thực có người không may, chết bên dưới viên đạn kỳ lạ này.
-
Mấy lần phát nổ sau, Đỗ Miên đột nhiên không nhìn thấy hình bóng Minh Thù đâu nữa, cô tìm một lúc lâu xác định không thấy Minh Thù, kể cả mấy viên đạn cũng không thấy.
Đỗ Miên đi về phía trước mấy bước, ánh mắt nhìn quanh, nhưng cô vẫn không nhìn thấy Minh Thù đâu.
"Vù!"
Đỗ Miên thần kinh căng thẳng, cô chợt quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bóng người đang bay xẹt tới phía mình.
Minh Thù chụp lấy bả vai Đỗ Miên, xoay tròn một cái, trốn ra đằng sau Đỗ Miên.
"Bùm."
Tiếng nổ vang lên trước mặt Đỗ Miên, Minh Thù cảm giác được một luồng sóng xung kích, buông Đỗ Miên ra lui về phía sau, tóc và quần áo đều bị khí lưu của vụ nổ hất bay, trước mặt cô dường như có một lớp kết giới trong suốt, thay cô chặn uy lực vụ nổ lại.
Thú nhỏ trong túi của Minh Thù xoay người, lầm bầm không ngừng.
Đỗ Miên lúc này bị nổ đến toàn thân đen kịt, từng sợi tóc dựng đứng như bị sét đánh qua.
Nhưng thần kỳ là cô ta cũng không nguy hiểm tới tính mạng.
Đại khái trang bị một tầng cơ chế bảo hộ xung quanh người, phòng ngừa bị thương.
Có điều nhìn cô ta như vậy, Minh Thù cảm thấy giá trị thù hận này thật thỏa đáng.
Minh Thù cắn một miếng lương khô, bước quay trở lại, cười híp mắt hỏi cô ta: "Đỗ tiểu thư, cảm giác như thế nào? Có xúc động đến nỗi phi thăng không?"
"Ta giết ngươi!"
Trong tay Đỗ Miên thoáng hiện lên ánh sáng lạnh, dao găm cực nhanh đâm về phía ngực Minh Thù.
"Trẻ con sao có thể chơi đùa thứ đồ chơi nguy hiểm thế này." Minh Thù đoạt lấy dao găm, nhấc chân đá vào bắp chân Đỗ Miên, thân thể Đỗ Miên lập tức mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Minh Thù đặt dao găm ngang cổ cô ta: "Muốn giết tôi, cô còn phải luyện tập nhiều lắm."
Đỗ Miên cắn môi mình đến chảy máu, ánh mắt mắt tràn đầy tức giận và hận ý.
Minh Thù cười tủm tỉm lại đánh Đỗ Miên một trận, sau đó kiểm kê nhân số rời đi.
Tiểu Sửu thấy rất kỳ lạ, hỏi Minh Thù: "Cô vì sao không giết cô ta?"
Cô không giết thì thôi, còn ngăn cản bọn họ giết, đây là bị làm sao?
"Cô ta đáng yêu."
Tiểu Sửu: "???" Đáng yêu chỗ nào?
Minh Thù trả lời Tiểu Sửu bằng một nụ cười, ngươi không hiểu trẫm.
Tiểu Sửu không hiểu Minh Thù, hoàn toàn không hiểu cô ta bây giờ là làm cái gì, sao thành thị đều bị hủy, nhiệm vụ của bọn họ trong thành phố này phải làm sao bây giờ?
Nhưng
Tiểu Sửu cũng không quá lo lắng, lần trước nhắc tới thẻ phục sinh, hắn thật sự có, có thể sau khi nhiệm vụ thất bại chọn sử dụng thẻ phục sinh. Loại thẻ này, tại nhiệm vụ trong thành phố năm sao có thể thu được.
Minh Thù không tìm được Phó Thần, đành phải đi tìm người khác còn sở hữu sao thành phố trên bảng xếp hạng, cuối cùng cũng chỉ còn lại có Phó Thần còn sở hữu sao thành phố, có điều số lượng cũng không còn tăng thêm nữa.
"Đinh!"
Tại luân hồi tràng nghe được âm thanh nhắc nhở từ bầu trời thành phố vang lên, rõ ràng như ở cạnh bên tai.
[Số lượng sao thành phố không đủ nhu cầu cho nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này tất cả người chơi đều thất bại, người sống sót có thể trở lại luân hồi tràng.]
Sau tiếng kêu này, bối cảnh trước mặt Minh Thù liền thay đổi, cô đứng trong đại sảnh đầy tiếng người huyên náo, bên cạnh là những người chơi khác cũng đang ngơ ngác.
Sau đó hét lớn một tiếng.
"Ngân Lạc!"
"Ngăn cô ta lại!"
Minh Thù co chân chạy, còn lại những người chơi không rõ ràng cho lắm nhìn theo một cô gái cầm cờ lớn Đế Quốc Mỹ Thực đang chạy bị một đám người chơi đuổi theo, khung cảnh trở nên náo loạn.
[Mời người chơi chưa hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị trận thứ bảy, nửa giờ sau tiến nhập thành phố tiếp theo.]
Đại sảnh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Người chơi còn lại nhao nhao nhìn về phía màn hình thứ bảy.
Từ một thành phố trở về có thời gian là mười hai giờ nghỉ ngơi, bọn họ bây giờ chỉ có nửa giờ?
Quan trọng nhất là nhiệm vụ còn chưa xong vì sao có thể còn sống trở về?
"Tình huống gì đây? Ngân Lạc đã làm gì, bọn họ vì sao khi thấy cô ta lại kích động như vậy, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta."
"Không biết..."
"Bọn họ chưa hoàn thành nhiệm vụ, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người chưa hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về."
"Tôi cũng chưa từng thấy qua."
Phó Thần đứng ở sát biên giới, nghe mọi người xì xào bàn tán, nội tâm một mảnh yên tĩnh thậm chí còn muốn cười.
Việc mà đồ thần kinh kia làm ra, chẳng lẽ lại để đám phàm nhân các ngươi có thể hiểu được?
Người chơi gào thét: "Ngân Lạc, cô có bản lĩnh thì đừng chạy!"
Minh Thù chạy ở phía trước, vẫn không quên quay đầu khiêu khích: "Tôi không chạy các người không đánh chết tôi mới lạ, tôi đâu có ngu! Các người đừng đuổi nữa!"
Phó Thần nâng trán, ngăn cản biểu cảm trên mặt sắp không nhịn được.
Có thể thay đổi nhiệm vụ khác được hay không, nhiệm vụ này lão tử thực sự không làm được.
Nửa giờ rất nhanh trôi qua, bọn họ một lần nữa bị đưa đi.
Cũng là thành phố ba sao, thế nhưng là một thành phố trên mặt nước, nhiệm vụ của bọn họ tìm được một NPC (*) trong thành phố, từ chỗ của hắn nhận được manh mối then chốt thông quan.
Rất tốt!
Bọn họ đi vào không bao lâu, NPC kia đã bị Minh Thù cho trói lại, sau đó đã không thấy tăm hơi.
Không sao, NPC không chỉ một, thành phố lớn như vậy, người chơi nhiều như vậy tìm chắc sẽ thấy.
Tỉnh táo!
Tiếp theo, các NPC từng người từng người lần lượt mất tích, bọn họ ngay cả vạt áo của NPC cũng chưa kịp chạm vào, chứ đừng nói tới việc nhận được manh mối then chốt thông quan.
Bà nó chứ, nhiệm vụ này còn có thể làm sao!
Ngươi là đến chơi trò chơi, hay là chơi bọn họ!
***
(*) NPC: (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.