Người bắn lén là Ô Cốt.
"Chị Ngân Lạc bắn súng kém như vậy, để em giúp chị." Ô Cốt còn được đà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự tự hào quái dị: "Em bắn súng rất chuẩn, tuyệt đối sẽ không bắn trượt."
Minh Thù: "..."
"Bùm Bùm Bùm!"
Ô Cốt bị đạn bắn tán loạn, đạn trong cây súng bạc của Phó Thần dường như chưa dùng hết, bắn liên tiếp mười mấy phát đạn mà vẫn chưa hết đạn.
"Bắt hắn lại cho tôi." Minh Thù phân phó thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực.
Thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực gào lên một tiếng, đánh về phía Ô Cốt.
"Chị Ngân Lạc, ỷ đông hiếp yếu là không tốt." Ô Cốt vừa chạy vừa kêu.
"Tôi thích ỷ đông hiếp yếu đấy, cậu có bản lĩnh thì cũng ỷ đông hiếp yếu đi, tôi sẽ không để ý đâu." Minh Thù nhìn qua rất bình thường, nụ cười vô cùng xán lạn.
Ô Cốt: "..."
Thành viên trong đội Ô Cốt cũng không hề giúp đỡ, lúc này rút lui ra bên ngoài vòng chiến, để sân nhà lại cho bọn họ.
Bọn họ vốn không phải là chủ động hợp thành đội, là vòng luân hồi phân phối, cũng không cần thiết phải vì Ô Cốt mà mình cũng dây vào.
Ô Cốt cho dù có lợi hại đến thế nào, ở tình huống trước mắt bị thương, lại bị viên đạn của Minh Thù uy hiếp, cuối cùng bị Tiểu Sửu bắt lại.
Minh Thù lại xốc hắn lên, lôi hết vũ khí trong người hắn ra.
"Cho dù bây giờ chị có giết em, thì chị cũng không sống được." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ô Cốt có dính vết máu, hắn toét miệng cười: "Chị ghét cô ta như vậy, em giúp chị giết cô ta, chị nên cám ơn em mới phải."
Cám ơn cái đầu ngươi!
Đó là phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm! Là phiếu đổi đồ ăn vặt đấy hiểu không?
Thôi vậy, loại trẻ con này nhìn là biết không hiểu.
Minh Thù chỉ vào đứa trẻ: "Lột đồ nó."
Ô Cốt: "..."
Hắn không nghe lầm chứ?
Lột đồ?
Ánh mắt của Phó Thần dừng lại trên người Ô Cốt một lát, hắn đột nhiên hỏi hệ thống: Thế giới này, ngoại trừ tôi, còn có những người làm nhiệm vụ khác?
Ô Cốt này mang đến cho hắn một cảm giác quá quen thuộc.
Rất giống một người.
Một người hắn vô cùng ghét.
[Cửu thiếu, tôi không có quyền hạn nói cho anh biết.] Hệ thống đáp lại một cách chính thức.
Vì sao ngoại trừ tôi, còn có thể phái những người thực hiện nhiệm vụ khác đến thế giới này? Ở đây có gì đặc biệt?
[Cửu thiếu...] Rốt cuộc là có nghe nó nói không?
Cho nên ngươi biết rõ rồi, tại sao còn muốn hỏi nó.
Phó Thần nhìn về phía Minh Thù.
Đặc biệt...
Cô sao?
Quả thực, cô rất đặc biệt, khiến cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Nhưng mà hắn không biết cô.
Cảm giác như vậy không hề tốt, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải là hắn bị người khác âm thầm tính toán rồi không.
Nhưng mà chính hắn tự ám thị chính mình, thì sao có thể sai được?
Đúng vậy, sao có thể sai...
Biểu cảm của Phó Thần hơi thay đổi, giống như là đã nghĩ thông suốt cái gì đó.
Minh Thù ghé mắt nhìn hắn, trước đây sự ưu tư kỳ lạ và hời hợt trên người Phó Thần làm cho hắn nhìn có vẻ như người sống không nên tới gần, so với vài thế giới trước mặt, càng đoán không ra.
Không biết là hắn đang nghĩ gì, cho nên cô cũng lười để ý đến hắn.
Cô chính là một người như vậy, người khác không tới gần, thì cô cũng không di chuyển.
Trừ khi... có đồ ăn vặt.
Nhưng lúc này, Minh Thù dường như nhìn thấy hắn vì mình mà mở một cánh cửa, gió mát nắng gắt tiêu tán sương mù dày đặc.
Minh Thù trong lòng khẽ nhảy lên.
"Chị Ngân Lạc, chị cởi đồ của em thì không thích hợp cho lắm, quan hệ của chúng ta còn chưa tới mức như vậy..."
Ánh mắt của Phó Thần quét qua, Ô Cốt đột nhiên im lặng, con ngươi đảo tròn, vừa nhìn liền thấy là không có chủ ý gì tốt.
"Tôi nói mấy câu với cậu ta." Phó Thần chợt lên tiếng hỏi ý kiến của Minh Thù.
"Không phải là cậu sẽ giết hắn ta đấy chứ?" Tiểu yêu tinh này đã giết mất một phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm, còn muốn giết người thứ hai?
Không cung cấp giá trị thù hận cho trẫm thì thôi đi, còn muốn giết chết phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm, ý đồ gì đây!
"Không đâu."
Khuôn mặt Minh Thù tỏ vẻ hoài nghi.
"Thực sự sẽ không đâu."
Minh Thù suy nghĩ một chút, hồi lâu lắc đầu, chỉ vào Ô Cốt: "Cởi sạch cho tôi."
Phó Thần: "..." Bà nó chứ, chỉ nói có hai câu chứ đâu có giết hắn ta, khuôn mặt đề phòng lão tử của cô giống như lão tử chuẩn bị cướp cái gì của cô vậy!
Lẽ nào cô lại nhìn trúng đứa trẻ này?
Phó
Thần nhìn về phía Ô Cốt, hoài nghi cuộc đời.
Ô Cốt phản kháng không có kết quả bị lột sạch sẽ, cũng may là cơ thể của một đứa trẻ, cho nên cũng không nhức mắt.
Ô Cốt che chim nhỏ, mặt đỏ bừng lên.
"Vứt!" Minh Thù chỉ huy thành viên đội.
"Lão đại, vứt thế nào?"
"Vứt như vứt rác."
"A."
Hai đội viên bắt lấy cánh tay của Ô Cốt, kéo cậu ta dậy, lắc qua lắc lại vài cái, sau đó buông tay.
Ô Cốt bị quăng trên không trung, làm một đường cong ở giữa không trung, sau đó rất nhanh liền rơi xuống.
Cậu ta vận khí tốt, rơi trên một hòn đá.
"Răng rắc."
Đáng tiếc hòn đá cũng không phải là hòn đá an toàn, cậu ta rơi xuống, hòn đá liền bắt đầu rạn nứt.
Ô Cốt ôm chim nhỏ, nhảy sang bên cạnh, mỗi viên đá mà cậu nhảy đều nứt ra một miếng, nếu như không phải cậu ta nhảy nhanh, thì bây giờ đã bị rơi xuống dưới rồi.
Phó Thần nhìn dáng vẻ buồn cười của Ô Cốt, rất muốn cất tiếng cười to.
Không được cười người khác.
Không được cười người khác.
Nhưng mà vẫn muốn cười.
Phó Thần nhịn cười rất khó chịu, Tiểu Sửu và đám người của Đế Quốc Mỹ Thực cũng không hề cố kỵ gì, cười cực kỳ thoải mái.
Mắt thấy Tống Diệp dẫn theo Thu Nguyệt để làm đội cuối cùng bước lên đài, Ô Cốt muốn chạy về, nhưng mà đài bên kia đột nhiên lung lay.
Minh Thù lúc đầu cũng không muốn giá trị thù hận của Ô Cốt, tên thần kinh như vậy thì vẫn nên đào thải đi thì tốt hơn.
[Tiến vào vòng kế tiếp.]
Trước mắt Minh Thù liền rơi vào bóng tối, tại khoảnh khắc cuối cùng, cô cảm thấy cổ tay mình bị ai đó túm lấy.
Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền tới.
Tia sáng rất nhanh phủ xuống.
Phó Thần đứng ở bên cạnh cô, kéo tay cô, tay hắn dày rộng bọc lấy tay cô.
"Sao thế?" Phó Thần thấy Minh Thù nhìn mình chằm chằm, nhịn không được hỏi một câu.
Minh Thù đem bàn tay mà hai người đang đan vào nhau lên: "Có ý gì đây?"
Phó Thần nghiêm túc: "Muốn nắm tay cô, có vấn đề gì sao?"
"Cậu nhận được sự đồng ý của tôi chưa?"
"Tại sao phải có sự đồng ý của cô? Hành vi của tôi, thì có liên quan gì tới cô?" Phó Thần đột nhiên nhanh mồm nhanh miệng.
"Đây là tay của tôi."
Phó Thần đột nhiên khom lưng, hơi thở nóng bỏng rơi xuống tai Minh Thù, có chút ngứa ngáy: "Ừm, cái nắm tay của tôi chính là tay của cô."
Minh Thù mỉm cười: "Cậu nắm tay tôi, mà không cần sự đồng ý của tôi sao?"
Phó Thần hơi chớp mắt, lông mi lướt qua làn da mịn màng của Minh Thù, hắn nói: "Không cần."
Không cho lão tử nắm, lão tử sẽ chặt.
Cho nên chớ chọc lão tử.
Minh thù: "..." Ôi trời!
Trả lại Phó Thần ngượng ngùng ngày trước lại cho trẫm!
"Theo tôi vận khí sẽ rất tốt." Phó Thần giơ tay vén tóc cho Minh Thù: "Tôi sẽ là phúc thần của cô, của một mình cô."
Minh Thù: "Không!" Hãy trả lại tiểu yêu tinh kỳ lạ hay ngượng ngùng cho trẫm, ngươi như vậy trẫm không quen!
Cậu không cần tiếp tục thiết lập sao?
Quần chúng vây xem ở bên cạnh: "..."
Ôi ôi ôi!! Bây giờ là lúc để yêu sao? Nghiêm túc một chút, đều sắp chết cả rồi kìa!
Quần chúng tà giáo vây xem: "..."
Trước khi chết đào hoa một chút, rất phù hợp với phương châm của tà giáo.