Minh Thù đứng dậy, đi tới cửa phòng củi nhìn mấy lần, một ổ khóa cũ kỹ móc ở trên, khe hở ở giữa rất lớn, nàng đưa tay ra ngoài là có thể cầm được khóa.
Cũng có lẽ vì quản gia cảm thấy nàng sẽ không chạy, cũng không khóa lại, Minh Thù dễ dàng lấy khóa xuống.
Rời khỏi phòng chứa củi, Minh Thù cử động cánh tay theo trí nhớ tìm được phòng bếp.
Trong phòng bếp không có ai, Minh Thù ngang nhiên đi vào tìm một vòng trong đó, không tìm được đùi gà nhưng tìm được mấy cái bánh bao.
Bánh bao cũng là đồ ăn.
Trẫm không chê.
Minh Thù cầm bánh bao rời khỏi nhà bếp, đi về phòng của mình.
Liễu gia là nhà giàu có nhất thôn, phòng ở càng sang trọng, cũng không kém với nhà viên ngoại ở trấn trên. Nghe nói tổ tông Liễu gia có người làm quan, bởi vì chán triều đình, người này mới về quê là thôn Vân Lý.
Ngôi nhà này cũng là vị tổ tông đương thời làm quan kia để lại.
"Ta đã bảo huynh đừng đến nữa rồi…"
Giọng nói đè thấp truyền đến từ sau núi giả, Minh Thù khẽ nheo mắt, cầm bánh báo rón rén tới gần núi giả.
"Nàng đã mấy ngày không gặp ta rồi, nàng có ý gì? Trước đó không phải chúng ta vẫn đang yên lành sao, nàng không tìm đến ta, ta chỉ có thể đến tìm nàng." Giọng nói của nam nhân hơi lớn.
Minh Thù nghiêng đầu liếc mắt về phía kia, một nam nhân và nữ nhân mặc trang phục vàng nhạt trước đó Minh Thù đã gặp đang đứng cùng nhau.
Bên đó là Liễu Tâm Duyệt.
Liễu Tâm Duyệt bị tiếng nói của nam nhân dọa cho giật mình, mắng hắn: "Huynh nhỏ tiếng một chút, muốn bị cha ta nghe thấy sao?"
"Nghe thấy càng tốt." Nam nhân không để ý lắm.
"Huynh muốn bị cha ta đánh chết?" Liễu Tâm Duyệt không vui nhìn hắn chằm chằm.
Nam nhân nghe vậy liền dịu lại.
Nói thật, nam nhân này… trông cũng không được đẹp lắm, rất bình thường, hơn nữa khí chất cũng không tốt, trông giống tên bất lương.
Không biết Liễu Tâm Duyệt trước kia sao lại qua lại với người như vậy, nàng ta là một cành hoa ngát hương mười dặm mà!
Mắt nhìn người kiểu này cũng thật khiến người ta lo lắng.
"Tiền lần trước ta đưa cho huynh đâu?" Liễu Tâm Duyệt hỏi nam nhân: "Huynh tiêu hết rồi?"
"Chút tiền này sao đủ được, bây giờ ta lại đang buôn bán, Tâm Duyệt tốt bụng, nàng cho ta chút nữa đi." Nam nhân cười đùa bước đến, ấn Liễu Tâm Duyệt dựa vào núi giả: "Đợi ta có tiền, cha nàng lại chả vội vàng gả nàng cho ta ấy chứ."
Đáy mắt Liễu Tâm Duyệt tràn đầy chán ghét, lại không thể không nghe theo lời nam nhân: "Huỳnh đừng lại gần như thế, lát nữa bị người ta nhìn thấy."
"Lúc này ai mà tới đây, ta đã cẩn thận quan sát xung quanh rồi." Bàn tay to của nam nhân chắc là đang di chuyển trên người Liễu Tâm Duyệt.
Minh Thù dựa vào núi giả gặm bánh bao, bên kia truyền đến tiếng trách mắng đầy bất mãn của Liễu Tâm Duyệt, tiếp theo là tiếng rên của nam nhân, dường như Liễu Tâm Duyệt bỏ chạy rồi.
Minh Thù nằm sấp xuống nhìn qua bên kia, quả nhiên chỉ thấy bóng dáng Liễu Tâm Duyệt bỏ chạy, nam nhân mặt hầm hầm đứng tại chỗ.
"Hù!" Minh Thù đột nhiên lên tiếng.
Nam nhân bị dọa giật mình, sau khi nhìn rõ người, bộ dạng kinh sợ được thu lại: "Tiểu lắp bắp, ngươi nhìn thấy được bao nhiêu rồi?"
"Thứ nên thấy đều đã thấy rồi, thứ không nên thấy cũng thấy luôn."
Nam nhân cũng không sợ: "Ngươi dám nói ra ngoài, ta giết chết ngươi!"
"Ôi, sợ quá đi." Minh Thù làm bộ vỗ vỗ ngực, nụ cười nhàn nhạt ở đáy mắt, nào có chút sợ hãi gì: "Huynh đệ, muốn lấy đóa hoa Liễu Tâm Duyệt của thôn này sao?"
"Ngươi không nói lắp nữa?" Nam nhân đột nhiên nói.
"Ngươi mới nói lắp." Minh Thù nói: "Hỏi ngươi đấy."
Nam nhân nghi ngờ nhìn Minh Thù: "Ta có muốn lấy nàng ta hay không, liên quan gì đến ngươi?"
Trước đây tiểu lắp bắp này vẫn cúi đầu, nói không rõ lắm, sao hôm nay lại nhìn… xinh đẹp như mẫu đơn mới nở, nếu không phải ăn mặc không đẹp lắm, có lẽ còn xinh đẹp hơn cả Liễu Tâm Duyệt.
Đôi mắt kia long lanh chuyển động, cười khanh khách như nắng tháng ba.
"Ngươi muốn cưới nàng ta, ta cho ngươi biết một cách." Minh Thù không nhìn thấy ánh mắt nam nhân đột nhiên ánh lên ý xấu: "Thế nào?"
Liễu Tâm Duyệt là đại tiểu thư của Liễu gia, viên ngọc quý trên tay Liễu phụ, sau này toàn bộ Liễu gia đều là của nàng ta.
Nam nhân suy nghĩ cẩn thận rất nhanh: "Ngươi có cách gì?"
"Gạo nấu
thành cơm thôi, chỉ cần tạo ra lời đồn bên ngoài, để bảo toàn danh tiết, ngươi nói xem Liễu Tâm Duyệt có phải gả cho ngươi hay không."
Hai mắt nam nhân sáng bừng.
Một khi nữ nhân mất đi danh tiết, ai còn muốn nàng ta?
"Tiểu lắp bắp, ngươi thông minh thật đấy."
"Quá khen, quá khen."
"Nếu thành công, yên tâm, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi." Ánh mắt mờ ám của nam nhân đảo qua trên mặt Minh Thù, trong lòng nóng hừng hực.
"Đừng tán tỉnh ta." Minh Thù đi ra phía sau núi giả, nụ cười vẫn như cũ, liếc nhìn nam nhân: "Nếu không ngươi sẽ biết, thế nào gọi là sống không bằng chết."
Đối diện với ánh mắt kia của Minh Thù, tự dưng nam nhân thấy hơi lạnh.
…
Minh Thù rời khỏi núi giả, vẫn chưa đến phòng của mình đã thấy Liễu Tâm Duyệt dẫn theo một nha hoàn vội vàng đi tới.
Liễu gia có người hầu và quản gia, có thể thấy được Liễu gia thật sự giàu có.
Liễu Tâm Duyệt thấy Minh Thù đứng trong hành lang, trên tay còn cầm nửa cái bánh bao, vô cùng kinh ngạc.
"Khinh Khinh." Liễu Tâm Duyệt đi tới: "Sao muội lại ở đây, không phải cha bảo muội… Muội lén chạy ra ngoài?"
Liễu Tâm Duyệt che miệng, quan tâm nói: "Bị cha phát hiện thì thảm, muội mau về đi, ta coi như không thấy, sẽ không nói với cha."
"Vậy ta còn phải cám ơn tỷ?" Minh Thù khẽ nheo mắt.
"Khinh Khinh?" Liễu Tâm Duyệt có vẻ nghi hoặc, ánh mắt không ngừng quan sát trên người nàng: "Muội thực sự nói chuyện được rồi?"
Sao đột nhiên lại không nói lắp nữa?
Minh Thù chu miệng: "Ta nói chuyện bình thường, tỷ không vui mừng sao?"
"Sao lại…"
"Tỷ không vui là đúng rồi." Minh Thù cắt ngang Liễu Tâm Duyệt: "Tỷ không vui thì ta liền mừng."
"Khinh Khinh?" Liễu Tâm Duyệt nhíu mày, Liễu Khinh này đã xảy ra chuyện gì?
Minh Thù nhìn người hầu, xung quanh không có ai khác, nàng giải quyết bánh bao trong hai ba miếng, xắn tay áo kéo Liễu Tâm Duyệt.
"Khinh Khinh, muội làm gì vậy?"
"Á!"
"Á!"
Hai tiếng thét chói tai, một tiếng là của người hầu, một tiếng là của Liễu Tâm Duyệt.
Liễu Tâm Duyệt bị Minh Thù quật ngã trên đất, người hầu che miệng kêu thất thanh, ánh mắt khiếp sợ.
"Suỵt!" Minh Thù mỉm cười che ngón tay lên miệng: "Đừng kêu lên, ta không đánh ngươi."
Người hầu ngừng hét.
"Liễu Khinh, ngươi làm gì vậy, buông ta ra." Liễu Tâm Duyệt giãy giụa trên mặt đất, lại bị Minh Thù đè mạnh xuống.
"Một lát nữa sẽ thả ngươi ra." Trước tiên để trẫm đánh một trận, kéo chút giá trị thù hận coi như lễ gặp mặt.
"Ngươi…"
Lời nói của Liễu Tâm Duyệt ngừng lại, bị Minh Thù ấn xuống đánh một trận, người hầu bên cạnh sợ đến lạnh run.
Minh Thù đánh người xong, thong thả đứng dậy, sửa sang lại trang phục xốc xếch trên người.
Đầu óc Liễu Tâm Duyệt choáng váng, trên người càng đau đớn khó chịu.
"Liễu… Khinh…"
"Hử." Minh Thù lanh lảnh đáp một tiếng, nàng khom người xuống nhìn Liễu Tâm Duyệt: "Có phải tức giận lắm không?"
Đầu óc Liễu Tâm Duyệt mờ mịt, đột nhiên không phải là Liễu Khinh lắp bắp, đột nhiên bị đánh… Nàng ta sao có thể không tức giận.
Minh Thù đứng thẳng dậy: "Tức giận thì tốt rồi, sau này ngươi sẽ càng tức giận hơn."
Minh Thù "hừ" lạnh rời đi trong ánh mắt khiếp sợ của Liễu Tâm Duyệt.