Hiếm khi Trình Quy không dẫn theo đám người hầu thị vệ, dẫn theo Minh Thù xuyên qua trấn đi qua bờ sông kia.
Bờ sông không ít người đang thả đèn sông, mặt sông được đèn soi rọi, cả mặt sông đèn đuốc sáng trưng, rạng ngời rực rỡ.
Minh Thù nhìn mặt sông, dường như tâm tư có chút bay xa.
Thú nhỏ từ Minh Thù trong tay áo ló cái đầu ra, nó quay đầu một chút, vươn móng vuốt khều khều Minh Thù.
"Cẩn thận."
Đám con nít đang chơi đùa náo loạn chạy tới, Trình Quy quay người sang phía nàng phòng ngừa nàng bị đụng trúng.
"Liễu tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy?"
Ánh mắt Minh Thù chuyển động, những cảm xúc trong đáy mắt đã biến mất, nàng cất thú nhỏ vào tay áo.
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? " Minh Thù không muốn đi nữa, thể lực bổ sung không đủ thể lực đã tiêu hao.
"Trước đây không phải ta nói rồi sao? Trình Quy nói: "Đi với ta thôi, không làm gì cả."
"Có cái gì vui mà đi?" Nhìn tới nhìn lui giống y như nhau, còn không bằng tìm một chỗ ăn cái gì đó.
"Liễu tiểu thư không cảm thấy ngày vui cảnh đẹp như vậy, rất thích hợp để hẹn hò sao?"
Minh Thù thật thà lắc đầu: "Không cảm thấy."
Có thức ăn ngon thế giới mới là ngày vui cảnh đẹp.
Đương nhiên Trình Quy không hiểu.
Hắn lúc này chỉ muốn bóp chết tên bệnh thần kinh không biết thưởng thức phong cảnh này, nhìn các cô nương khác đi, người nào cũng thẹn thùng không ngớt.
Mong muốn đổi đối tượng công lược được không?
Đột nhiên Trình Quy xoay người, lúc này bọn họ đang đứng trên một chiếc cầu, dưới cầu sông đèn chảy về nơi xa xôi.
Khuôn mặt nam nhân tuấn lãng, ngọn đèn dầu trong đôi mắt như mực của hắn tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ, bóng hình rơi vào khoảng không thêm mấy phần mông lung huyền ảo.
"Liễu tiểu thư, ta không thích quanh co lòng vòng, ta sẽ nói thẳng." Trình Quy cố gắng để cho mình tự nhiên một chút: "Ta rất thích Liễu tiểu thư, muốn ở cùng với Liễu tiểu thư."
"Vì sao yêu thích ta?"
Vì sao? Trời mới biết vì sao!
Nếu lão tử không phải vì nhiệm vụ, sẽ không quan tâm người thần kinh như ngươi!
"Thích một người không cần lý do, từ khi ta gặp được Liễu tiểu thư ta đã cảm thấy có lẽ kiếp trước chúng ta đã gặp qua, nhìn thấy nàng ta rất vui, muốn ở cùng với nàng."
Sống cả nửa cuộc đời tối tăm, chỉ để khi gặp nàng có thể được hạnh phúc.
Những câu nói kỳ lạ được tuôn ra, cả Trình Quy cũng bị hù dọa.
Hắn... Thích nàng?
Điên rồi sao.
Trình Quy tỉ mỉ quan sát nữ nhân đối diện, tuy là rất đẹp nhưng cũng không phải là tuyệt sắc thế gian, tính khí cũng không tốt, một lời không hợp sẽ đánh người, người như vậy có cái gì tốt để thích?
Đúng vậy!
Nhất định là ảo giác!
Trình Quy an ủi tinh thần: "Liễu tiểu thư, ý của nàng như thế nào? Nếu bây giờ nàng không thích ta, chúng ta có thể thử ở cùng nhau trước, chắc chắn nàng sẽ thích ta."
"Tự tin như vậy sao?"
"Đương nhiên." Có tiền có quyền có nhan sắc, vì sao không thể tự tin?
Minh Thù trề môi, lời còn chưa nói ra miệng đột nhiên đoàn người rối loạn lên.
"Oa! Bên kia đang thả đèn Khổng Minh, nhanh qua bên đó xem!"
"Thật sao, đi mau, chúng ta cũng đi qua đó xem."
Minh Thù bị chen đến sát cầu, đoàn người nhanh chóng chạy về một hướng nào đó đi.
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Trình Quy bị chen lấn tách ra khỏi Minh Thù, chính giữa bọn họ là đoàn người chen nhau, không biết có phải Trình Quy ảo giác hay không, hắn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn hắn rất dịu dàng, mang theo một tia... cưng chìều.
Trình Quy cẩn thận nhìn lại, nữ nhân cười nhạt, đáy mắt tuy có rung động, nhưng cũng không thấy sự ôn hòa và cưng chiều ban nãy.
Quả nhiên là bởi vì hoa đăng nên xuất hiện ảo giác.
Đêm hôm đó Trình Quy cũng không có đáp án, bởi vì sau khi đoàn người tản ra, sự chú ý của Minh Thù cũng đã di chuyển.
Hắn cảm thấy nàng cố ý nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tức giận, ép buộc nàng cho hắn một đáp án.
Đến thời gian đã hẹn, Minh Thù bỏ rơi Trình Quy, đi đến cửa thành đợi Tần Linh, nhưng đợi một lát khi đoàn người đã giải tán khá nhiều nhưng Tần Linh vẫn chưa trở lại, nàng khẽ nhíu mày.
[Tần Linh và nhân vật nam chính ở cùng một chỗ.]
Minh Thù: "..." Luôn có người muốn cướp đầu bếp của trẫm!
"Ở đâu?"
[Ký chủ... Việc này không liên quan tới cô.]
"Tại sao không liên quan, việc này liên quan đến mạng sống của trẫm."
[...] Lên tới vấn
đề mạng sống, ký chủ cô thực sự là đủ rồi.
Chuyện không quan trọng nhưng hệ thống rất nhanh chỉ cho Minh Thù một con đường.
"Ta phát hiện ngươi biết còn rất nhiều."
[Đó là điều tất nhiên.] Hài Hòa Hiệu rất đắc ý, hoàn toàn không có chú ý tới nụ cười Minh Thù có chút đáng sợ.
-
"Này, ngươi không sao chứ?" Tần Linh núp ở góc, nàng chọc chọc người ở cùng với mình: "Người bên ngoài đi chưa?"
Người kia giống như rất khó chịu, một lát sau mới khàn khàn tiếng nói: "Đừng lên tiếng."
Tần Linh lập tức ngậm miệng, lúc này tim đập cũng còn chưa ổn định lại.
Con nai đi lạc?
Đập loạn cái gì, nàng là bị dọa sợ.
Vừa nãy gặp một người rất kỳ lạ, sau đó bị truy sát.
"Chắc chắn là đợi ta rồi." Tần Linh nói thầm một tiếng.
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân nhốn nháo vang lên, Tần Linh nhanh tay che miệng lại, không dám thở mạnh.
"Thấy bọn họ đi hướng này, sao bây giờ không thấy rồi."
"Hắn bị thương rồi, chắc chắn chạy không xa!"
"Chia ra tìm..."
Tần Linh nghe được có tiếng bước chân chạy theo hướng bọn họ, thậm chí nàng còn thấy có một cái bóng cao. Trong nháy mắt Tần Linh cảm thấy như hô hấp cũng bị ngừng lại.
Cổ tay nàng bị người kia nắm lấy, sau đó cả người từ trong tối chạy vụt ra ngoài.
Đột nhiên không khí rơi vào yên tĩnh.
Người chuẩn bị tấn công bọn họ đứng cứng ngắc tại chỗ, lúc bọn họ xông ra thì người kia chậm rãi té trên mặt đất, thở dốc trông giống như thiếu dưỡng khí.
Nhưng hắn không chết.
Tần Linh nhìn thấy bóng lưng người bị ngăn lại.
Minh Thù níu cánh tay kia của Tần Linh, nam nhân bị lực cản trở, dừng lại nhìn về người vừa mới xuất hiện.
Không biết người này là địch hay là bạn, nam nhân rất đề phòng.
Minh Thù mỉm cười: "Buông tay!"
Buông đầu bếp của trẫm ra.
Ai cho ngươi đụng vào!
Nam nhân không kêu một tiếng, kiếm trong tay vung về phía Minh Thù.
"Đừng." Tần Linh hô nhỏ một tiếng, xoay người che giữa hai người, mũi kiếm chỉ cách nàng một khoản ngắn, sắc mặt nàng trắng bệch: "Đây, đây là bạn ta..."
Minh Thù nhân cơ hội chạy về phía nam nhân, đoạt Tần Linh trở về: "Chạy mau."
Tần Linh theo bản năng tin tưởng Minh Thù hơn, chạy theo Minh Thù.
Nam nhân: "..."
Phía sau có tiếng đánh nhau, càng ngày càng xa, mãi đến khi không nghe được.
Mãi đến khi chứng kiến đoàn người thì hai người mới dừng lại.
"Vù vù..." Tần Linh thở dốc, nàng quay đầu nhìn về phía sau: "Khinh Khinh... người đó... không sao chứ?"
"Ngươi còn muốn cứu hắn sao?" Minh Thù nhéo thắt lưng: "Ngay cả bản thân ngươi cũng không chăm sóc được, đi theo hắn sẽ là gánh nặng, bây giờ rời khỏi hắn sẽ khiến hắn dễ dàng thoát thân, hiểu không?"
Tần Linh: "..."
"Ta sẽ không đi cứu người đâu." Minh Thù cho rằng Tần Linh là nữ chính thánh mẫu hiền dịu, khoát tay nói: "Muốn cứu thì ngươi tự đi cứu."
Tần Linh: "..." Ta đâu có nói muốn đi cứu người đâu.
Đương nhiên nàng biết bản thân tay trói gà không chặt, quay lại chỉ thêm phiền phức, chỉ là nàng có chút lo lắng, nếu người kia chết thì sao?
Minh Thù thả tay xuống, chỉ qua hường đi: "Thật đói, trở về ăn khuya đi."
Tần Linh theo bản năng hỏi: "Buổi tối ngươi ăn chưa no sao?"
"Ta còn có thể ăn." Trẫm có thể!
"..."