Nam nhân rời đi, Tần Linh hình như có hơi thất vọng, nhưng lại có chút thoải mái. Rồi cô đã từ bỏ suy nghĩ trong đầu đó đi rất nhanh, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết phiền phức trước mắt.
Tin tức mà A Lục mang đến nhanh hơn so với bọn tiểu nhị của Tần Linh.
Người đến gây sự kia là một dân cờ bạc, đồ dùng trong nhà sắp bị hắn đánh thua sạch rồi.
A Lục bắt người lại, Minh Thù không cho Tần Linh đi, bản thân nàng ta tự đi xem xét một lần.
Mua chuộc hắn ta không phải là người khác, mà chính là Liễu Tâm Duyệt.
Minh Thù bảo người kia ngày mai tự nghĩ biện pháp để làm sáng tỏ, nếu không làm sáng tỏ được thì sẽ giết chết hắn.
Bởi vì bị bắt mà ngay cả thần không biết quỷ không hay, người đó làm sao dám phản đối, lặp đi lặp lại rằng nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này.
Liễu Tâm Duyệt nào biết việc làm của nhân vật phản diện như Minh Thù này đâu, sau khi liên tục bị phá hỏng kế hoạch nhiều lần nàng ta cũng không dám làm chuyện xằng bậy nữa, bởi vì cửa hàng của nàng ta bắt đầu xảy ra vấn đề rồi.
Đầu tiên là đối thủ cạnh tranh có ý ép giá, tiếp theo là có người gây sự.
Những thủ đoạn này, giống như những việc mà nàng ta đã làm với Tần Linh.
Liễu Tâm Duyệt biết là do Minh Thù làm, mỗi lần gặp chuyện không may Minh Thù đều sẽ tới làm loạn một lần, giống như rất sợ nàng ta không biết là Minh Thù làm vậy.
Nhưng nàng ta không có chứng cứ...
Ép giá là do đối thủ cạnh tranh làm, gây chuyện cũng là do đối thủ cạnh tranh tìm đến, không hề liên quan đến Minh Thù.
Vì bảo toàn tài sản còn lại của chính mình, Liễu Tâm Duyệt không dám cứng rắn với Minh Thù.
Quan huyện trên trấn chỉ là vai vế bình thương, Minh Thù là quận chúa, Trình Quy là thế tử, thân phận hai người bọn họ cách quan huyện cả khoảng dài, nàng ta tiếp tục cứng rắn với bọn họ, chắc chắn chính là lấy trứng chọi đá rồi.
Đang lúc Liễu Tâm Duyệt phiền lòng, Lý Thân bên kia lại xảy ra chuyện.
Lý Thân có tiền chỉ ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, qua lại với nữ nhân thanh lâu, kết quả là đã bị lây bệnh đậu mùa.
Đối với lần này Liễu Tâm Duyệt chỉ cười một cách lạnh lùng, nữ nhân kia là cô cố ý sắp xếp, kết quả hiện nay cô đã sớm tính đến.
Mẹ Lý Thân đã tìm không ít đại phu để chữa bệnh cho Lý Thân, ở thời kỳ y học lạc hậu thì việc chữa trị được căn bệnh này xem như là bằng con số không.
Thế nhưng sau khi Lý Thân biết mình mắc bệnh đậu mùa thì tính khí trở nên nóng nảy, chỉ một câu nói không đúng là liền động tay động chân. Kiếm nhiều đại phu, Lý Thân biết mình không có thuốc cứu được, lại càng không kiêng nể gì cả.
Cũng không lâu lắm Lý Thân đã dính vào chuyện cờ bạc, cả ngày chỉ biết đánh bài.
Không có tiền thì tìm đến Liễu Tâm Duyệt, Liễu Tâm Duyệt không đưa tiền hắn liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Liễu Tâm Duyệt cũng từng tìm người bảo vệ cho mình, nhưng nàng ta đã mời người bảo vệ thì Lý Thân cũng sẽ tìm người, cuối cùng nàng ta vẫn bị đánh.
Chuyện đánh nữ nhân nếu báo quan cũng không có tác dụng, chỉ cần không đánh chết người, thì người ta cũng không quan tâm.
Lý Thân ban đầu chỉ tính đánh bạc với số tiền hiện có, sau này thực sự hết tiền, hắn trực tiếp chuyển qua mua bán giấy tờ nhà đất của Liễu gia.
Những giấy tờ nhà đất kia là Lý Thân lúc mới chuyển vào Liễu Phủ đã lục lọi, tự mình bảo quản.
"Lý Thân, ngươi điên rồi, những giấy tờ nhà đất đó nếu bán đi thì sau này sẽ làm sao đây!" Liễu Tâm Duyệt kéo Lý Thân, không cho hắn đi: "Ngươi mang giấy tờ nhà đất trả lại cho ta, đó là của ta!"
"Cái gì mà của ngươi, đây là của ta!" Lý Thân đẩy Liễu Tâm Duyệt ra: "Ngươi không đưa tiền cho ta, ta chỉ còn cách bán giấy tờ nhà đất."
Liễu Tâm Duyệt ngã trên mặt đất, mặt mũi đỏ ngầu giận dữ: "Lý Thân ngươi thật khốn nạn! Hãy mang giấy tờ nhà đất trả lại cho ta!"
"Tránh ra cho ta!" Lý Thân không nhịn được liền đá văng Liễu Tâm Duyệt.
Lý Thân cầm giấy tờ nhà đất rời khỏi, Liễu Tâm Duyệt đuổi theo, bóng người cũng không nhìn thấy nữa.
Nàng không thể ở lại chỗ này nữa, nàng phải rời khỏi...
Rừng còn xanh sợ gì không có củi để đốt, nàng nhất định sẽ có cơ hội báo thù.
Lúc Liễu Tâm Duyệt đang thu dọn đồ đạc, Lý Thân trở về còn dẫn theo hai người nữa.
"Các người làm cái gì vậy?" Liễu Tâm Duyệt cảnh giác nhìn bọn hắn.
"Ngươi muốn đi đâu?" Sắc mặt Lý Thân giận dữ, trên mặt hắn đã xuất hiện triệu chứng phát ban, nhìn qua rất là đáng sợ: "Muốn chạy ư?"
Liễu Tâm Duyệt cầm lấy túi áo quần bên cạnh rồi xông ra ngoài.
"Khốn kiếp, còn dám chạy nữa!" Lý Thân ngăn Liễu Tâm Duyệt lại, hung hăng đẩy một cái: "Từ hôm nay trở đi, ta chỉ cho ngươi đợi ở trong phòng, không được đi bất kỳ nơi nào cả."
Lý Thân khóa cửa phòng lại.
Liễu Tâm
Duyệt khiếp sợ vô cùng, từ dưới đất bò dậy, dùng sức gõ cửa.
"Lý Thân ngươi thả ta ra ngoài, ngươi là tên khốn kiếp, thả ta ra ngoài..." Ta phải rời khỏi nơi này, ta ngay từ đầu nên rời khỏi nơi này.
Ta thật hối hận.
Bên ngoài vang lại tiếng mẹ Lý Thân chửi rủa, chửi những lời lẽ khó nghe, trong đó còn có tiếng mắng chửi của Lý Hoa.
Liễu Tâm Duyệt hung hăng cầm lấy cửa, dùng sức làm đầu ngón tay bị lật lên.
Tài sản của Liễu gia nhanh chóng đã bị Lý Thân phá hoại gần hết, Liễu Tâm Duyệt cả ngày bị giam trong phòng, nàng ta đã thử rất nhiều cách, đều chưa thoát ra ngoài được.
Sau đó mẹ Lý Thân mỗi ngày chỉ cho nàng ta ăn có chút ít, có đôi khi thậm chí còn không cho nàng ăn, đói bụng đến mức không còn sức để chạy trốn.
Bọn người hầu của Liễu phủ ai có thể chạy đều đã chạy hết rồi, Liễu phủ lớn như vậy mà vắng vẻ hầu như không có ở người.
"Ầm!"
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, ánh mặt trời chiếu xuống, Liễu Tâm Duyệt bị chói đến mức nước mắt rơi xuống, nàng thấy có người đi vào.
"Chính là nàng ta, sao lại như thế, đây chính là thiên kim tiểu thư của Liễu phủ, nhìn thấy làn da này, dáng vẻ này, trang điểm một chút, tuyệt đối cũng không tệ đâu."
Tiếng nịnh hót của Lý Thân vang lên.
Liễu Tâm Duyệt trong lòng sợ hãi, con mắt từng bước thích ứng với tia sáng.
Cô nhìn thấy Lý Thân đứng trước một người đàn ông cao lớn, mà người kia đang dùng ánh mắt quan sát món hàng để quan sát cô.
"Cái này có thể không đủ để ngươi trả nợ đâu." Người đàn ông cao lớn lạnh lùng "hừ" một tiếng.
Lý Thân lại cuống quít móc hai giấy tờ đất từ trong tay áo ra, hắn dường như chỉ muốn đưa một tờ, rồi bị tên cáo già đó giật lấy: "Cái này còn tạm được."
"Lý Thân... ngươi làm là cái gì vậy?" Liễu Tâm Duyệt không biết sức lực từ đâu đã đánh về phía Lý Thân, nắm lấy hắn cánh tay bóp vào chỗ hiểm: "Ngươi làm cái gì vậy! Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy!"
Tên cao lớn đưa giấy tờ đất cho tên đứng phía sau rồi nói: "Hắn đã bán ngươi rồi, xin mời Liễu cô nương."
"Không..."
"Mang đi."
Liễu Tâm Duyệt bị người bên cạnh Lý Thân mang đi, Lý Thân vẫn cúi người cười chào, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Liễu Tâm Duyệt, với tiếng mắng của nàng cũng giả bộ không nghe thấy.
"Lý Thân ngươi chết không yên thân đâu!"
Liễu Tâm Duyệt bị nhét vào chiếc xe ngựa cũ nát, cô bị ép uống một chén nước, ý thức của cô dần dần biến mất.
Minh Thù nghe nói Lý Thân bán người, còn cố ý đi qua tìm. Đáng tiếc cô lại chưa từng thấy qua Liễu Tâm Duyệt, thế nhưng giá trị thù hận vẫn không đầy, cô cũng không tìm ra người, cô chỉ có thể hoài nghi là Trình Quy đã giết người rồi.
Hết lần này tới lần khác Trình Quy giả bộ với gương mặt vô tội.
Hỏi gì cũng không biết.
Lý Thân sau đó đánh thua sạch cả căn nhà của Liễu phủ, bệnh của hắn cũng đến mức không thể chữa trị được nữa, mẹ Lý Thân và Lý Hoa đều sợ Lý Thân sẽ lây nhiễm cho bọn họ, cứ như vậy mà ném hắn đi không hề quan tâm đến.
Cuối cùng, Lý Thân đã chết ngay cả một người nhặt xác cũng không có.
Trưởng thôn thấy không vừa mắt, buộc mẹ Lý Thân đi nhặt về, mẹ Lý Thân cảm thấy mình chưa hưởng phúc được mấy ngày, vinh hoa phú quý đã không còn nữa, rất không cam tâm, cho nên trước đây có yêu thương Lý Thân bao nhiêu, thì hiện tại oán hận nhiều bấy nhiêu.
Trưởng thôn để cho bà ta nhặt xác, bà ta mang người ném ra bãi tha ma xem như là xong chuyện.
Cũng không biết có phải là làm chuyện ác hay không, trên đường trở về bị ngã, khiến mắt bị ngã đến mù lòa.
Lý Hoa đã bị đứt cánh tay, mắt mẹ Lý Thân bị mù, hai mẹ con cả ngày không ngừng cãi nhau, sống qua ngày rất đau khổ.