Cơ thể Minh Thù mất nước, nghỉ ngơi một lát thì không có chuyện gì lớn.
Bác sĩ tấm tắc khen, nói thể chất cô rất tốt.
Minh Thù lấy thuốc rồi rời khỏi phòng y tế, đúng lúc này là lúc tan học. Minh Thù cũng không quay về phòng học mà đi ra khỏi trường.
"Nam Chi, ngươi đứng lại cho ta!"
Minh Thù mới vừa đi khỏi cổng trường liền có người gọi lại.
Minh Thù vung vẫy thuốc trong tay, quay đầu nhìn người vừa kêu tên mình, là một cô gái tóc ngắn, đồng phục học sinh biến tấu ngô không ra ngô khoai không ra khoai, tóc thì nhuộm tím nhuộm xanh.
Cô ta dẫn theo vài nữ sinh, hùng hổ đi đến chỗ Minh Thù… nhìn hơi quen quen.
"Nam Chi, lần trước đã hẹn xong ngày hôm nay, làm sao, sợ rồi muốn bỏ chạy?" Nữ sinh không cao bằng Minh Thù nói, chỉ có thể ưỡn ngực để lấy khí thế cho mình.
Minh Thù móc cái túi vào ngón tay, xoay xoay cổ tay, túi nilon cũng theo ngón tay cô xoay tròn.
"Hẹn cái gì? Hẹn hò?"
Giọng nói của Minh Thù dịu dàng vang lên, vẻ mặt ngoan hiền, hoàn toàn mất hết sự sắc sảo thường ngày, còn có khí chất hơn so với các thiên kim nhà giàu có ở trường học này.
Nữ sinh kia ngẩn ra.
Một lúc sau, nữ sinh mới lên tiếng: "Nam Chi ngươi giả ngốc cái gì, nếu như ngươi sợ cứ việc nói thẳng, chúng ta cũng sẽ không chê cười ngươi, các chị em mọi người nói có đúng hay không?"
"Trước đây còn nói cái gì một chọi năm, bây giờ sợ rồi. Nam Chi, ngươi cũng chỉ biết khoác lác?"
"Ta còn tưởng ngươi lợi hại thế nào…"
Nữ sinh mang người tới, nói hai ba câu xem thường Minh Thù.
Nữ sinh hít một hơi, ngực ưỡn nói: "Nam Chi, hôm nay khiến ngươi phải sợ rồi, chỉ cần đứng ở chỗ này, hô to ba tiếng ta là heo, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, như thế nào?"
Túi nilon chuyển động không nhanh không chậm theo ngón tay Minh Thù, giống như kim đồng hồ đang chạy.
Cô đang suy nghĩ xem, nguyên chủ đã đồng ý hẹn với năm người trước mặt này vào lúc nào.
Lúc lâu sau, ngón tay Minh Thù đột nhiên dừng lại.
Một tuần trước.
Nguyên chủ hẹn một chọi năm với năm người này.
"Ta đói rồi, không muốn đánh nhau." Minh Thù nhẹ nhàng nói: "Hôm khác đi!"
"Hôm khác? Ta nhổ vào, hôm nay hoặc là ngươi đánh với bọn ta hoặc là hô to ba tiếng, bằng không ngươi đừng hòng đi!" đối phương không chịu từ bỏ.
"Được! Được, trước hết các ngươi mời ta ăn cơm, ta lại đánh nhau với các ngươi."
Mấy nữ sinh đồng thời ngẩn người, đây là hành động gì?
"Ngươi bớt bày trò đi, đừng tưởng rằng như vậy chúng ta sẽ bỏ qua!"
"Không mời vậy ta đi đây." Minh Thù ném túi nilon, chuẩn bị rút lui.
"Mời thì mời!" Nữ sinh hét lớn một tiếng: "Ăn xong ngươi liền đánh nhau với bọn ta phải không? "
"Ừm." Ăn no mới có sức lực nha!
"Đi!"
Mặc dù Thanh Vân là một trường trung học, thế nhưng học phí rất đắt đỏ, người có tiền thường lui tới đây, cho nên xung quanh khu phố đều là những cửa tiệm xa hoa.
Minh Thù chọn một quán lẩu nhìn qua rất tốt.
Minh Thù cầm thực đơn gọi món ăn, năm người đối diện có chút mờ mịt.
"Tại sao chúng ta tại phải mời cô ta ăn cơm?"
"Không phải cô ta nói mời ăn cơm mới có thể đánh nhau sao?"
"Không mời cũng giống vậy có thể đánh cô ta…"
"Chúng ta là có đạo nghĩa giang hồ, không làm ra loại chuyện đó, đợi cô ta ăn no, ta xem cô ta còn có thể nói cái gì."
"Lão đại nói đúng!"
Năm người nhìn Minh Thù ăn, cái gì mà thịt bò, cá viên, lòng bò, cánh gà… hương thơm ngào ngạt, khiến cho các cô thẳng tắp nuốt nước miếng.
"Lão đại, ta cũng có chút đói bụng."
"Ta cũng đói…"
Cuối cùng năm người cũng ăn một bữa lẩu theo Minh Thù, đợi ăn xong liền tính tiền, Minh Thù rất giữ chữ tín hẹn đánh nhau một trận với bọn họ.
Năm người bị đánh thê thảm.
Đây mới là tiền mất tật mang.
"Tại sao chúng ta bỏ tiền cho cô ta ăn no rồi tới đánh chúng ta?" Đứa nào đứa nấy khóc lóc kể lể.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Quỷ mới biết là vì sao.
-
Ngày thứ hai Minh Thù đến trường, năm người nhìn thấy cô chủ động đi đường vòng, không dám tìm cô gây phiền phức nữa.
Trước kia tính tình Nam Chi rất kỳ quái, luôn túm chặt người ta không buông giống như người ta thiếu nợ cô vậy, như cái gai bám riết không thôi.
Hôm qua vừa lừa gạt được, dĩ nhiên cái gai kia liền cười tủm tỉm đi theo bọn họ ăn lẩu, ăn xong còn hẹn đánh nhau, toàn bộ quá trình cô đều cười "hì hì".
Đây là trúng tà rồi!
Minh Thù cầm một hộp sữa chua vào phòng học.
Nguyên chủ vừa mới tới trường mà
đã đắc tội với nhiều người như vậy. Bạn cùng lớp hoặc là cười nhạt hoặc là coi như hoàn toàn không thấy, cô đi vào cũng không ai để ý đến cô, Minh Thù tự mình đi đến chỗ ngồi cuối cùng.
Hai nữ sinh ngồi đối diện xì xào bàn tán, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, thấy Minh Thù đưa tay vào bàn học, khuôn mặt hai người không nhịn được nữa cười rộ lên.
"A…"
Bạn trong lớp nhao nhao quay mặt nhìn ra phía sau.
"Bị dọa cho sợ rồi?"
"Chậc chậc, ta còn tưởng rằng cô ta không sợ trời không sợ đất chứ, chưa gì đã bị dọa sợ rồi, ha ha…"
Minh Thù "a a" một hồi, sau khi hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chợt im lặng, trong phòng học đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Các học sinh: "…"
Minh Thù bình tĩnh nở nụ cười: "Dọa được chưa?"
Các học sinh: "…"
Minh Thù lấy thứ trong bàn ra ném xuống đất, mỉm cười nói: "Có bản lĩnh thì bỏ con rắn thật vào cho ta, nhét con rắn giả vào, định hù dọa trẻ con?"
Con rắn giả trên mặt đất nhìn giống như thật, nhìn qua giống như là con rắn thật.
Hai nữ sinh ngồi đối diện mặt hơi biến sắc, mới vừa rồi còn cho rằng hù được cô, không ngờ dĩ nhiên là đang đùa các cô.
Các học sinh dời ánh mắt đi, hai nữ sinh nắm tay nhau rời khỏi phòng học.
"Nam Chi, có người tìm cô." Bên ngoài phòng học đột nhiên có người gọi cô.
Minh Thù nhìn ra bên ngoài phòng học, một nam sinh đứng ở bên ngoài phòng học, không ít nữ sinh đi qua nhìn mê mẩn rồi thét chói tai.
Minh Thù thu tầm mắt lại, mặc kệ là ai đến.
"Nam Chi, ngươi ra ngoài một chút." Nam sinh nhịn không được lên tiếng: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Minh Thù vung tay như bình thường hay đuổi con ruồi nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra chuyện ở nhà vệ sinh cho người khác biết."
Sắc mặt Bùi Cẩn trong nháy mắt đen lại.
Bà nó chứ, ngươi nói ở trước mặt nhiều người như vậy, còn nói sẽ không nói cho người khác biết?
Mà nghe được từ then chốt mọi người xôn xao vây lại xem, cái gì nhà vệ sinh? Ở nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì? Nam thần Bùi Cẩn và Nam Chi?
Bùi Cẩn trực tiếp đi vào phòng học, thấp giọng nói: "Nam Chi ngươi theo ta ra ngoài."
Minh Thù lắc đầu nói: "Ta không hẹn với ngươi, An Khả Khả mà biết sẽ giết chết ta."
Bùi Cẩn: "…"
Cô ta nói lời điên khùng gì đó.
Hai mắt Bùi Cẩn tỉ mỉ quan sát Minh Thù, nữ sinh này dường như có chút không giống với trước đây. Đương nhiên Nam Chi chuyển tới trường chưa được bao lâu, hắn cũng không hiểu rõ người này.
Bùi Cẩn liếc mắt nhìn bốn phía. Ở trường cấp ba Thanh Vân hắn còn bị đối xử như vậy, trên mặt không tránh khỏi có chút chịu không nổi.
"Nam Chi, ngươi không muốn sống ở cấp ba Thanh Vân nữa, đến sân thượng vào thời gian nghỉ trưa."
Hả!
Thằng nhãi chết bầm này còn muốn làm cho trẫm không sống được nữa.
Trẫm không đi!
Xem ngươi có thể làm gì!
"Reng reng…"
Bùi Cẩn vừa dứt lời, chuông vào học vang lên.
Tiết thứ nhất từ bên ngoài thầy giáo tiến vào, Bùi Cẩn cũng không tiện ở lâu, liếc mắt cảnh cáo Minh Thù rồi rời khỏi phòng học.
"Các em mở sách…"
Đủ các loại âm thanh trong phòng học vang lên, ở phía trên thầy giáo tự mình độc thoại, người ở phía dưới thì ăn, ngủ, học môn khác, chơi điện thoại.
Minh Thù gục lên bàn, ngẩn người cắn ống hút sữa chua.