Doãn Tiểu Tiểu giống như keo con voi vậy, dính không tách ra được.
Danh tiếng của Doãn Tiểu Tiểu này ở trường học cũng coi như khá được, nhưng không tính là quá tốt, thường xuyên đứng trên bảng danh sách trốn học đánh nhau, nhưng thành tích của Doãn Tiểu Tiểu không tệ, gia đình lại có tiền, giáo viên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở đối với việc này.
Nhưng khi Doãn Tiểu Tiểu kết hợp với Minh Thù, các học sinh liền cảm thấy phong cách này hơi sai sai.
Không phải nói là trước đây Doãn Tiểu Tiểu muốn đánh nhau với Nam Chi sao?
Bây giờ không đánh nhau nữa, đổi thành chị em rồi sao?
Doãn Tiểu Tiểu hấp tấp vọt vào phòng Minh Thù, để hộp xuống trước mặt Minh Thù: "Sư phụ, bữa sáng."
Minh Thù cắn bịch sữa vàng, khó hiểu nhìn Doãn Tiểu Tiểu chạy đến đỏ cả mặt.
Doãn Tiểu Tiểu cười muốn ăn đánh: "Sư phụ, buổi trưa ăn cơm cùng nhau nhé, tôi mời cô! Sắp vào lớp rồi, tôi đi trước."
"Cô vẫn còn đi học?" Minh Thù theo bản năng tiếp một câu.
"Giáo viên sắp tới rồi, tôi phải chạy nhanh, nếu không bị bắt được thì thảm." Doãn Tiểu Tiểu đột nhiên quay lại: "Sư phụ, trước đây không phải cô cũng thường trốn học sao, tiết này không trốn nữa?"
"Tôi cảm thấy tôi nên học hành đàng hoàng." Tiết này là tiết của Bắc Đường.
"Ồ…" Doãn Tiểu Tiểu xoa đầu: "Vậy sư phụ cố gắng lên, buổi trưa gặp."
Doãn Tiểu Tiểu chân trước vừa đi, chân sau chuông vào học đã vang lên, Bắc Đường nhàn nhã đến muộn, trước sau như một không nói nhảm câu nào, mở giáo án ra bắt đầu giảng bài.
Sắc mặt Bắc Đường hơi kém, trong lúc giảng bài dừng lại nhiều lần.
Minh Thù nhìn hắn mấy cái, người sau không phản ứng gì.
Bắc Đường đột nhiên buông giáo án: "Vấn đề này tôi đã từng nói tới, nhưng không ít người làm sai đề bài nhỏ này. Liêu Tử San, Triệu Siêu, Nam Chi, các trò lên đây làm thử."
Minh Thù vừa uống một ngụm sữa bao vàng, đột nhiên bị gọi tên, cô phồng má ngẩng đầu, linh động chớp mắt mấy cái.
"Em lại ăn cái gì?" Bắc Đường tối sầm mặt lại.
Minh Thù vội nuốt sữa xuống, phủ nhận: "Không ăn gì."
Bắc Đường chống bàn: "Em cho rằng tôi không thấy?"
"Vâng." Minh Thù gật đầu, còn đặc biệt muốn ăn đòn, mượn cớ gây chuyện: "Thầy cũng không có chứng cứ."
Mọi người: "…" Lợi hại, dám trực tiếp đối đầu với thầy Bắc Đường.
Bắc Đường nhìn về góc phòng học: "Phòng học có lắp máy ghi hình, trò muốn để tôi mang đoạn ghi hình đến mới thừa nhận."
Minh Thù cười tươi: "Vậy thầy mang đến xem."
Không biết Bắc Đường có phải là bị chọc tức không, thật sự cho người mang đoạn ghi hinh đến, nhưng khi mang đến mới phát hiện máy ghi hình của phòng học này đã hỏng.
Minh Thù cười vô tội: "Thầy, vu oan người ta là không tốt đâu."
Bắc Đường kéo khóe miệng: "Máy ghi hình bị hỏng, không có nghĩa là trò không ăn."
"Vậy thầy cũng không có chứng cứ." Ta cứ không thừa nhận, cho ngươi tức chết đi.
Bắc Đường: "…"
Khỉ thật, không chịu nổi!
Hôm nay lão tử phải bóp chết cô!
Hắn cực khổ duy trì hình tượng này dễ lắm sao? Tên thần kinh này lại ồn ào, một lời không hợp đã muốn phá hình tượng của người khác.
Đợi chút!
Không thể phá vỡ hình tượng.
Khỉ chứ, dụng tâm hiểm ác.
Bắc Đường hít sâu mấy cái, nén sự tức giận trong lòng: "Không ăn phải không, được, lên giải đề."
Minh Thù liếc nhìn bảng đen, nhìn thấy đề bài liền choáng váng, quả nhiên lắc đầu: "Không biết làm."
"Trên lớp tôi đã giảng rồi."
"Không nghe."
"…"
Ngươi không nghe vẫn thật có lý, ai cho ngươi mặt mũi.
Không phải, lão tử giảng bài mà cô lại không nghe!
Lão tử giảng bài đẹp trai như vậy, dựa vào cái gì lại không nghe!
Bắc Đường bảo Minh Thù đứng dậy, gọi một người khác lên làm, đợi bọn họ làm xong, Bắc Đường nhìn thoáng qua: "Triệu Siêu đúng rồi, còn lại đều sai. Những bạn học giải đề sai, chép lại mười lần đề này."
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Minh Thù đứng nghiêng ngả, âm thầm nghiến răng: "Nam Chi, chép một trăm lần."
Không thể đánh không thể mắng, lão tử cũng không thể phạt sao!
Để cô phá hỏng hình tượng của lão tử!
"Dựa vào cái gì chứ?"
Minh Thù không phục: "Làm sai hết cả, dựa vào cái gì em phải chép một trăm lần mà bọn họ chỉ chép mười lần? Mọi người học như nhau, thầy Bắc Đường phân biệt chúng em như thế không hay lắm? Điều này ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết của lớp chúng ta, mọi người cùng chép một trăm lần mới đúng, phải không thầy Bắc Đường?"
Bạn học: "…" Bà nó chứ! Cô chép một trăm lần, chúng tôi chẳng có ý kiến gì, đừng hại chúng tôi!
"Hai trăm lần."
"Thầy Bắc Đường, thầy đây là
đang biến tướng hình phạt thể xác."
"Ba trăm lần." Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, Bắc Đường trực tiếp đi ra ngoài phòng học: "Chiều nay nghỉ học cho tôi."
"…" Tiểu yêu tinh thật ghê gớm!
Trẫm phải ăn hai bịch sữa bao vàng để an ủi.
Buổi trưa Doãn Tiểu Tiểu quả nhiên giữ lời hứa, tìm Minh Thù ăn cơm trưa, để nhóm bạn chọn vị trí cho nên khi bọn họ đi, trong phòng ăn đã kín chỗ, chỉ có một cái bàn còn trống cũng không ai dám đến đó ngồi, hiển nhiên là nhóm bạn dành chỗ trước.
Doãn Tiểu Tiểu tung tăng mời Minh Thù qua: "Sư phụ, chúng ta ngồi bên đó."
Doãn Tiểu Tiểu còn chưa bảo Minh Thù ngồi xuống, một bóng dáng đột nhiên chiếm vị trí đối diện.
"Bùi Cẩn, ở đây còn chỗ." An Khả Khả xoay người vẫy tay về phía sau, Bùi Cẩn ngang nhiên đi tới từ phía đám học sinh ồn ào.
"Này!" Doãn Tiểu Tiểu quát một tiếng về phía An Khả Khả: "Chỗ này có người ngồi rồi."
An Khả Khả quay đầu lại, như mới nhìn thấy bọn họ, giải thích: "À… Vừa rồi tôi không nhìn thấy các cậu, tôi tưởng không có ai."
Doãn Tiểu Tiểu rất không nể mặt bảo An Khả Khả đứng dậy: "Bây giờ thấy rồi, xin cậu tránh ra."
"Doãn Tiểu Tiểu, đừng gây rối." Bùi Cẩn liếc nhìn Doãn Tiểu Tiểu, giọng nói quen thuộc.
"Tôi gây rối?" Doãn Tiểu Tiểu tức giận: "Bùi Cẩn, nể tình cậu là thanh mai trúc mã của tôi, trước đó tôi đã nhường phòng ký túc cho cậu, nhưng một lần hai lần ba lần, cậu coi tôi là người dễ bắt nạt?"
Nếu hôm nay sư phụ không có ở đây, cô nhường cũng không có gì, nhưng hôm nay sư phụ ở đây, không thể nhường!
An Khả Khả này cũng không biết bị khùng điên cái gì, cứ gây sự với cô.
Bùi Cẩn nhíu mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Cũng chỉ là một chỗ ngồi, An Khả muốn ngồi ở đây, cậu đổi chỗ khác không được?"
Minh Thù: "…" Đây là nam chính giả chứ gì?
Có mối quan hệ không thể nói cho người khác biết với nữ chính giả, lại còn dám nói với nữ chính như vậy.
Trời lạnh nên đầu óc có vấn đề!
Doãn Tiểu Tiểu có lẽ đã phát cáu: "Đây là chỗ tôi chọn, dựa vào cái gì bảo tôi nhường."
Trong sự thất vọng của Bùi Cẩn mang theo chút tức giận: "Doãn Tiểu Tiểu, sao bây giờ cậu không nói lý như vậy? Cậu nhìn cậu bây giờ một chút đi, giống dạng gì, có bộ dáng gì của con gái sao? Cậu còn đi cùng Nam Chi, cũng không sợ bị người ta làm hư."
Đụng chạm đến vết thương của Minh Thù: "…"
Liên quan gì đến trẫm! Bây giờ trẫm chỉ muốn ăn!
"Liên quan gì tới cậu!" Doãn Tiểu Tiểu liếc một cái, nói lên tiếng lòng của Minh Thù: "Ba mẹ tôi cũng không quản tôi, đến phiên cậu can thiệp vào? Mau bảo cậu ta tránh ra, nếu không… Tôi ra tay!"
An Khả Khả đứng lên, kéo tay áo Bùi Cẩn: "Bùi Cẩn, thôi bỏ đi, nhiều bạn học nhìn kìa."
Minh Thù gật đầu phụ họa: "Đúng, cục cưng bé bỏng nhà cậu cũng nói đi rồi, nhanh đi đi."
Đừng ngăn cản trẫm ăn cơm!
Cục cưng bé bỏng?
Doãn Tiểu Tiểu nhìn về phía sư phụ nhà mình một cách quái dị, kiểu xưng hô gì vậy?