A Sâm dẫn Minh Thù đi qua phòng khách, rẽ một lối thì nhìn thấy dãy hành lang, lúc này hành lang cũng là một vùng tối tăm.
A Sâm từ bên hông lấy ra súng giảm thanh, cẩn thận đi về phía trước.
Minh Thù: "..." Vệ sĩ mang theo súng, cũng khá trâu bò.
Đi về phía trước khoảng chừng hai mươi mét thì có một người bước ra từ một căn phòng, a Sâm theo bản năng giơ súng nhắm vào đối phương.
Theo bản năng, đối phương nhận thấy được nguy hiểm, nhanh chóng né qua bên cạnh, sau đó rất nhanh chạy về lối an toàn.
A Sâm đuổi theo, đá văng cánh cửa hắn bước ra trước: "Cậu chủ?"
"Cậu chủ không sao cả." Bên trong có người trả lời.
Bắc Đường rất nhanh đi tới: "Nam Chi thì sao?"
"Tiểu thư ở phía sau..." A Sâm lui về phía sau nhìn, hành lang trống rỗng không một bóng người.
Mồ hôi lạnh ướt cả áo.
Tại sao không thấy Nam Chi tiểu thư?
Vừa rồi rõ ràng tiểu thư đi theo phía sau hắn.
Nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, a Sâm cảm giác gió lạnh đang gào thét ở xung quanh, một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua người hắn.
Cả đầu a Sâm đều vang lên thuốc đâu thuốc đâu.
Tại sao tiểu thư lại mất tích.
-
Lối đi an toàn.
Minh Thù và bóng người kia cách xa nhau khoảng hai tầng, Minh Thù cầm lấy tay vịn trực tiếp nhảy xuống, rơi ngay trước mặt người kia.
Đối phương sửng sốt, sau đó nhanh chóng dùng súng chỉa về phía Minh Thù, ngón tay đè xuống cò súng, còn chưa kịp đè xuống.
Người đối diện từ phía sau lấy ra một cây súng tự động.
Đối phương: "..."
Hắn hoa mắt sao?
Dùng sức nháy mắt mấy cái.
Không nhìn lầm...
Lại gắng sức nháy mắt mấy cái.
Thật không nhìn lầm.
Khỉ chứ!
Phạm quy!
"Không bằng chúng ta so xem đạn của ai nhanh hơn." Giọng nói thanh thúy vui sướng trong cầu thang vang lên: "Xem ngươi chết trước hay là trước tiên ngươi sẽ chết."
"..." Câu này khác nhau ở chỗ nào sao?
-
Năm phút sau, Bắc Đường dẫn người từ phía trên đi xuống, hắn liếc mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất trước, sau đó đi về phía Minh Thù, ở ngay trước mặt của những người phía sau ôm lấy mặt Minh Thù hôn một cái.
A Sâm và một người vệ sĩ khác nhanh chóng xoay người, giả vờ như không thấy.
Bắc Đường không nói gì, một phút đồng hồ sau buông Minh Thù ra, dặn dò a Sâm: "Xử lý máy ghi hình một chút, người này..."
Bắc Đường nhìn Minh Thù, giống như đang hỏi ý kiến của của cô.
Minh Thù mỉm cười, giọng nói mềm mại: "Em có chuyện muốn hỏi hắn."
Bắc Đường nhíu mày, Minh Thù dựa vào vai hắn, hôn môi hắn một cái rồi quay đầu nhìn hắn.
"Dẫn đi."
"..." Cậu chủ người cũng không có lập trường quá rồi!
Trước khi tới có vẻ a Sâm đã xem qua bản đồ của quán, thuần thục dẫn bọn hắn đi ra từ tầng hầm, còn tên vệ sĩ kia thì ở lại xử lý chuyện phía sau.
Sau khi lấy xe xong thì cơ thể căng thẳng của Bắc Đường mới thư giãn một chút, hắn ôm Minh Thù, ma sát cằm trên mặt cô: "Lần sau đừng có mạo hiểm tính mạng."
Minh Thù bị ôm chặt nên hơi khó thở, nhưng mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, ngón tay cô động đậy sau đó vòng qua ôm lấy hông hắn.
Cơ thể Bắc Đường rõ ràng cứng lại, một lát sau ôm cô chặt hơn.
"Nam Chi, tôi thực sự đánh cược không được, tôi không thể mất em thêm lần nữa."
"Em không sao." Chỉ cần thân thể này không tới lúc bị treo thì cô không sao cả.
Em không sao.
Dùng câu khẳng định, không có một chút chần chừ và hoài nghi nào, dường như chắc chắn rằng cô sẽ không sao cả.
Lý trí nói cho hắn biết, không thể tin.
Có thể...
Hắn tin.
Bắc Đường im lặng một lúc, cúi đầu hôn chân mày của cô lại lưu luyến đi xuống, mãi đến khi bắt được cánh môi mềm mại của Minh Thù.
Hắn thích hơi thở trên người cô, đó là một loại hơi thở làm cho hắn say mê, dường như cực kỳ lâu trước đây hắn cũng sở hữu qua... Nhưng sau này không còn nữa.
Cô mãi mãi cũng sẽ thuộc về hắn.
Linh hồn in dấu lên hơi thở của cô.
Bắc Đường đắm chìm trong thế giới của mình, chỉ là dựa vào bản năng đối đãi người trong lòng, đến lúc hắn nhận thấy được người trong ngực giãy dụa thì chợt lấy lại tinh thần.
Quần áo Minh Thù bị hắn xé ra một ít, lộ ra bả vai trắng nõn và xương quai xanh, trên đó có một vết đỏ.
"Thầy Bắc Đường, xâm phạm trẻ vị thành niên là phạm pháp!" Cô chống tay lên ngực hắn.
Bắc Đường chỉnh lại trang phục của cô, lại lấy cái chăn ở phía sau đắp lên
người cô, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Xin lỗi nghiêm túc như vậy khiến cho trẫm cũng không muốn dỗi ngươi.
Minh Thù đắp chăn: "Vừa nãy thầy suy nghĩ cái gì?"
Bắc Đường giơ tay lên mân mê lọn tóc của cô, nhẹ giọng nói: "Có lẽ tôi biết em."
Tim Minh Thù đập một hồi.
Bắc Đường lại bổ sung một câu: "Kiếp trước chắc chắn chúng ta quen biết nhau."
Thiếu chút nữa thì phát hiện rồi.
May mà lão tử thông minh.
"Chắc chắn kiếp trước em thiếu tiền anh." Nếu không... Tại sao trẫm lại xui xẻo như vậy chứ! Gặp phải một tên thần kinh như vậy!
"Vậy kiếp này em phải trả hết." Bắc Đường kép Minh Thù vào trong lòng.
"..." Ngươi còn nói được vậy sao, người nào cho ngươi dũng khí như vậy.
A Sâm lái xe phía trước rất muốn không quan tâm hai người phía sau, nhưng cậu chủ nhà hắn không kéo màn lại nên hắn vẫn nhìn thấy!
Một sự oán giận từ một người độc thân.
Xe chạy như bay đến một trang viên.
Đúng vậy, chính là trang viên.
Xe vào cửa trang viên, một lúc lâu mới vào tới biệt thự.
Biệt thự dường như làm theo sự yêu thích của chủ nhân, đặc biệt thơ mộng như một tòa thành công chúa.
"Đói bụng, có đồ ăn không?" Ăn no trước nói sau.
Bắc Đường liếc mắt nhìn a Sâm, a Sâm lập tức hiểu ý chạy về phòng bếp, trước kia trói... À, không đúng, mời được đầu bếp chuyên về bánh ngọt đến rồi, nên để cho tiểu thư ăn bánh trước.
Vì vậy Minh Thù có thể ăn được món bánh ngọt như nhà hàng.
Minh Thù: "?"
Vừa nhìn đã biết bánh này mới làm, nhưng không thể đem từ nhà hàng về, vậy tại sao đều bếp của nhà hàng lại ở đây?
"Không hợp khẩu vị?" Bắc Đường cho rằng Minh Thù không thích.
"Cũng không tệ lắm..." Giống như mùi vị của nữ chủ đầu bếp Lượng Tôn.
"Không hợp khẩu vị thì đừng ăn, bên trong còn có những thứ khác."
"Không thể lãng phí!" Hộ thực Minh Thù nói: "Anh nói thức ăn như vậy, có nghĩ qua cảm giác của thức ăn không?"
"..." Bà nó chứ! Lão tử vì người nào?
Thức ăn có cảm giác à, bị cô ăn còn muốn mang ơn cô sao?
Thần kinh!
Những món ăn phía sau lên rất nhanh, nhưng số lượng không nhiều lắm, rõ ràng cho thấy Bắc Đường sợ Minh Thù ăn quá no buổi tối không tiêu hóa được.
"Được rồi, đừng ăn nữa."
Cái bát Minh Thù bị lấy đi, ánh mắt Minh Thù nhìn theo, một giây kế tiếp nhanh chóng ôm lấy bát: "Làm cái gì?"
Khóe miệng Bắc Đường giật một cái: "Em ăn nhiều rồi."
"Em ăn chưa no."
Bắc Đường nhíu mày, hắn đứng dậy kéo ghế Minh Thù ra, đưa tay ra sờ bụng cô, bàn tay ấm áp đặt vào bụng dưới của cô, một dòng nước ấm lập tức lan tràn ra.
Thắt lưng Minh Thù vốn đã thanh mảnh, lúc này lại không thấy vết tích gì.
Đồ ăn của cô đâu hết rồi.
"Vậy cũng không thể ăn." Ngày mai dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một chút.
"Mấy miếng cuối cùng." Minh Thù ôm bát, giống như một cô gái nũng nịu: "Không thể lãng phí."
Lãng phí lương thực chẳng khác nào lãng phí sinh mệnh.
Không thể lãng phí sinh mệnh.
Bắc Đường thấy trong bát không có thừa lại bao nhiêu thì ngầm đồng ý cho cô ăn hết.