"Đội trưởng, số lượng đối phương nhiều lắm, hơn nữa đạn dược đầy đủ, nếu chúng ta giằng co như thế nữa không phải cách hay."
"Đội trưởng, thời gian kéo dài không có lợi đối với chúng ta, lỡ như đối phương hủy đi chứng cứ..."
"Đội trưởng..."
Hiện trường đủ các âm thanh hỗn loạn, sếp ngồi ở trong xe chỉ huy, bộ đàm thỉnh thoảng truyền đến giọng nói, bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng súng.
Mọi người tự lo việc mình, muốn đem hết toàn lực bắt lại đám người này.
"Xẹt xẹt... Đội trưởng, đối phương có tay súng bắn tỉa, chúng ta có đồng nghiệp bị thương!"
"Hừ!" Sếp nhìn chằm chằm hình ảnh trên xe chỉ huy: "Giết tay súng bắn tỉa cho tôi, cánh bên nhanh lên đột phá vòng vây, không nên để cho bọn họ chạy thoát!"
Tay súng bắn tỉa vị trí khó tìm, sếp bên này đột nhiên rơi vào thế bị động.
Bọn họ không ngờ, chỉ là một hang ổ nhỏ lại gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ như vậy.
Như vậy sau đó thì sao?
Lúc này tất cả mọi người đều vô cùng nặng nề.
Yên lặng...
Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.
"Số hai, chuyện gì xảy ra?" Sếp cầm lấy bộ đàm rống.
"Không biết, đối phương đột nhiên không nổ súng nữa." Cảnh sát tiền tuyến trả lời.
Sếp chợt nhớ tới điều gì đó, hắn kéo cửa xe chỉ huy bước ra, bước đi tới phía sau một chiếc xe, "soạt" một cái mở cửa xe bên trong làm gì còn có người?
"Người đâu!" Sếp quay sang rống với người bên cạnh.
"Mới vừa... mới vừa rồi còn ở đây mà." Xe phía ngoài cảnh sát bị hét sửng sốt, hướng trong xe liếc mắt nhìn: "Vừa rồi cô ta còn hỏi tôi có nước hay không..."
Làm sao đã không thấy tăm hơi?
Hắn chỉ đứng ở chỗ này, tuyệt đối không hề thấy có người rời đi, cho nên... rốt cuộc từ lúc nào không thấy.
Sếp đá một cái vào xăm lốp xe, cầm bộ đàm cắn răng nghiến lợi nói: "Các đơn vị chú ý, bên trong khả năng có người của chúng ta, không được để người đó bị thương!"
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
Bọn họ bên này muốn ngộ thương cũng không được.
"Không phải đã chạy rồi chứ?" Có người nghi ngờ.
"Sẽ không, các lối ra đều đã được canh gác, bọn họ còn có thể chạy từ dưới đất?" Sếp chắc chắn.
Mọi người không lên tiếng.
Sợ rằng thật có khả năng...
"Có người đi ra!" Không biết là người nào hô nhỏ một tiếng.
Sếp nhìn sang hướng phía bên kia, chỉ thấy một người đàn ông giơ cờ đầu hàng, run cầm cập từ bên trong đi tới, tiếp tục lại có người từ bên trong đi ra.
Cũng không biết ở bên trong đã trải qua điều gì, nhìn qua mỗi người đều là sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy cảnh sát như nhìn thấy cha ruột vậy, hận không thể lập tức nhào qua ôm bắp đùi.
Các nhân viên cục cảnh sát: "..."
Chuyện gì xảy ra?
Người đi ra ngoài rất nhanh đi tới phạm vi phòng bị của cục cảnh sát, hai tay ôm đầu, để bày tỏ bọn họ thật tâm thật ý đầu hàng.
"Mọi người làm cái gì!" Cảnh sát hơi mông lung.
Có lừa gạt không?
Bom gài trên người?
"Chúng tôi đầu hàng, thực sự đầu hàng, mọi người nhanh đi bắt kẻ điên bên trong kia." Có phần tử phạm tội nước mắt rơi đầy mặt rít gào.
Kẻ điên?
Từ đâu ra kẻ điên?
"Ôi, sếp." Chỗ trên cao có người gọi sếp, cảnh sát nhanh chóng nhắm nòng súng ngay phía kia.
Cô gái leo lên chỗ cao, vẫy tay về hướng nhóm hắn, phía sau còn đứng một người, người kia nhìn trang phục chính là một phe với phần tử phạm tội.
Sếp rùng mình, con thỏ nhỏ chết bầm này bị bắt rồi sao?
Sếp giơ tay lên có ý bảo mọi người không nên làm bậy.
Bầu không khí căng thẳng.
"Sếp, giúp tôi đem đồ ăn vặt trong xe đi." Chỉ nghe trong gió truyền đến giọng nói lanh lảnh của cô gái.
"Răng rắc."
Trong khoảng không dường như có vật gì vỡ nát, ngưng đọng bầu không khí như chẳng còn gì.
Sếp: "..."
Lúc này cô còn nghĩ đến ăn?
"Đội trưởng, không đúng rồi, anh xem người kia dường như rất sợ." Có người đưa cho sếp một cái kính viễn vọng.
Kính viễn vọng vừa nhìn, đúng thật người đứng ở phía sau Minh Thù sắc mặt tái nhợt, cả người đều đang phát run, trên người... đó là bom hẹn giờ sao?
"Được rồi, luôn tiện phái chuyên gia tháo gỡ bom mìn lên đó."
Sếp suýt chút nữa phải quỳ xuống, hắn ném kính viễn vọng, hét: "Còn không đi tìm chuyên gia tháo gỡ bom mìn. Đi đem đồ ăn vặt trong xe ra, mấy người các cậu theo tôi lên đi."
Đến trên đó xong, Minh Thù đã tìm một chỗ ngồi xuống, người kia còn đứng tại chỗ, thấy sếp liền hét: "Cứu tôi, cứu tôi!"
Sếp ném đồ ăn vặt cho Minh Thù nhìn người bị trói với thuốc nổ, khóe miệng hắn giật một cái: "Tại sao hắn phải trói thuốc nổ cho mình?"
"Không phải tôi, là cô ta, là cô ta làm!"
"Nói bậy cái gì, thứ này rõ ràng là của anh, là anh muốn buộc
vào tôi, chính mình đánh không lại tôi, tôi chỉ là trả lại cho anh mà thôi." Minh Thù vừa mở đồ ăn vặt vừa nói.
"Cô cô cô... cứu, cứu tôi!"
"Chuyên gia tháo gỡ bom mìn đến chưa?" Sếp tạm thời không so đo những gì Minh Thù đã làm.
"Nhanh lên, bên này." Chuyên gia tháo gỡ bom mìn được người dẫn tới, hắn để xuống mấy thứ vừa đem đến, bắt đầu kiểm tra bom hẹn giờ trên người.
"Cái này..." Chuyên gia tháo gỡ bom mìn lộ vẻ mặt quái dị: "Bom hẹn giờ này người nào làm?"
Người kia vẻ mặt cầu xin, giận chỉ Minh Thù: "Cô ta! Chính là cô ta!"
Chuyên gia tháo gỡ bom mìn nhìn về phía cô gái hiện trường đang ăn đồ ăn vặt, ở hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, cô ta còn có thể ngồi cạnh ăn cái gì...
"Cô gái, cô có thể nói một chút là làm nó thế nào không?" Hắn hoàn toàn không biết nên ra tay thế nào, chưa thấy qua bom hẹn giờ như vậy, bên trong thật nhiều sợi dây, hơn nữa còn là màu giống nhau! Cái này do người thần kinh nào làm ra!
"Quên rồi." Minh Thù nói: "Ôi, ăn chưa no, trí nhớ không tốt lắm."
Ăn chưa no cùng trí nhớ không tốt lắm có liên quan gì với nhau?
"Nếu không mọi người thừa dịp hắn vẫn còn nguyên vẹn, hỏi chút tin tức hữu dụng đi?" Minh Thù đề nghị.
Một lát nữa nổ tan xác rồi cũng ghép không toàn thây được nữa.
Đếm ngược thời gian còn có nửa giờ, thời gian rất vừa vặn.
"Bom hẹn giờ này không phải là của cậu sao?" Sếp hỏi người kia: "Cậu cũng không biết?"
"Bà nó, cái này không phải của tôi, cô ta sửa lại!" Người kia hét lên: "Mọi người tháo được không, mọi người đều là thùng cơm sao?"
"..." Thùng cơm chỉ biết bỏ chạy sao.
"Tiểu tổ tông, cô nhanh tháo cho tôi thứ đồ chơi này đi." Sếp ngồi xổm trước mặt Minh Thù: "Hành động này của cô đã trái với..."
Minh Thù cắt ngang lời nói: "Ấy ấy, là hắn ra tay trước, tôi nhiều lắm cũng chỉ coi là tự vệ. Tôi thật không biết tháo gỡ, tôi mà biết tháo gỡ thì gọi chuyên gia tới làm gì."
"Không biết tháo gỡ sao biết làm được?"
"Anh biết ăn vậy anh biết nấu cơm sao?"
"..."
Chuyên gia đầu đầy mồ hôi, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, người mang nó cũng đã yếu hẳn.
"Tôi nói nghe này, nếu anh khai báo, chờ anh chết, cảnh sát còn có thể cho anh mảnh đất mai táng. Bây giờ cái gì anh cũng không nói, đợi đến lúc anh nổ, tùy tiện ném một cái là xong rồi, cô hồn dã quỷ đấy, cũng không thể đầu thai."
Sếp ngăn lại người muốn ngăn cản Minh Thù tán gẫu cùng phần tử phạm tội kia.
"Cậu bán mạng cho người ta, hắn có thể đốt vàng mã vào tiết thanh minh cho cậu sao? Không thể, cậu chết có chút ý nghĩa đi, nếu không chỉ như một con chó ngoan chết thôi, người khác lại thay thế được vị trí của cậu. Không có lương tâm, chỉ biết chửi cậu phế vật, cậu nói cậu có ích gì chứ."
"Nhìn cậu liều mạng, không biết có người thân hay không, nếu là có... có một cô vợ xinh đẹp, cậu nói xem nếu cậu chết, sẽ có người mơ ước, sẽ có người muốn có được người phụ nữ của cậu, cô ấy bị người khác ôm vào lòng, cậu có thể nhẫn nhịn? Là đàn ông sẽ đều nhịn không được đúng không?"
"Tôi nói cậu nghe, nếu còn cố chấp thì không có may mắn nữa đâu. Hiện tại các cậu là đợt thứ nhất, đợt đầu thì may ra còn có may mắn."