"Đúng là cuộc nói chuyện giữa người đáng ghét và người thông minh với nhau, một sự ngu ngốc đáng yêu." King thở dài một tiếng.
Minh Thù rời khỏi vị trí không để lại dấu vết gì, cho dù ra tay thế nào, bản thân cũng nằm ở vị trí có lợi.
Cô nâng cằm, giọng nói trong trẻo: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"
King đặt một ngón tay lên bên môi: "Nếu vấn đề quá khó thì tôi không thể trả lời cho cô được đâu, nhưng những vấn đề nhỏ ta rất vui được giải đáp cho cô."
"Ngươi tên là gì."
King nghi ngờ chớp mắt.
Điều cô muốn hỏi là thứ này ư?
Chẳng lẽ không đáng để hỏi ư, người nào đã phái hắn tới? Tại sao muốn giết cô ấy?
King nháy sáng mắt lên: "Nam Chi tiểu thư, ta sẽ cho cô một cơ hội nữa, có thể đặt lại câu hỏi nhé."
"Ta chỉ muốn biết ngươi tên là gì."
Cho cô cơ hội đặt câu hỏi tốt như vậy, cô dĩ nhiên là muốn hỏi tên của hắn, đừng có gạt ta nhé...
"Được rồi." King buông tay, như là bất đắc dĩ vậy: "Nếu Nam Chi tiểu thư muốn biết, ta đây sẽ nói cho cô biết... Ta tên là Lạc Yến."
Lạc Yến?
Cái tên gì mà kỳ lạ vậy?
Hai mắt Minh Thù quan sát hắn: "Có phải ngươi có một người chị tên là Trầm Ngư?"
Lạc Yến trợn to mắt, không thể tin được gào lên: "Sao ngươi biết được?"
"Ha ha." Ngươi có thể phóng đại khả năng diễn kịch của mình thêm chút nữa không? Ta tin ngươi mới là lạ.
Lạc Yến trả lời ngược lại: "Đúng vậy, là Lạc trong Lạc Thần, Yến trong Thanh Yến."
Lạc Yến dường như không muốn giết chết Minh Thù ngay lập tức, hắn vẫn không có biểu hiện gì muốn giết cô cả, liền trò chuyện như cùng người bạn cũ trò chuyện vậy.
"Xem như là trao đổi, có phải ngươi muốn cho ta biết tên của ngươi hay không?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Minh Thù liếc nhìn hắn, vừa kiêu ngạo lại vừa ngang ngược: "Chỉ với ngươi sao xứng để biết tên của ta?"
Lạc Yến cười như người bị thần kinh: "Đây không phải là lễ nghĩa cơ bản hay sao? Cô xem, ta đều nói cho cô biết rồi, cô tại sao lại có thể không nói cho ta biết chứ? Đây gọi là không lịch sự."
Một tên bị thần kinh như ngươi còn biết đến phép lịch sự ư?
Sợ ngươi ngay cả chữ lịch sự cũng không biết viết ra sao nữa là!
Sắc mặt Minh Thù không hề thay đổi: "Ta cảm thấy đối với một người muốn giết mình thì không cần thiết phải lịch sự."
"Cô có biết vì sao tôi muốn giết cô không?" Lạc Yến đột nhiên nghiêm túc hỏi.
"Ngươi bị bệnh rồi, ta đáng yêu như vậy mà ngươi cũng muốn giết, ngươi thật vô lương tâm."
"..."
Lòng tự luyến của Kỳ Ngự đã đủ đạt cực phẩm rồi, sao lại có một người đến nữa.
Cái này không trả lời dựa theo kịch bản, hắn sao lại có thể vào được hội thoại phía dưới?
Lạc Yến có chút khó khăn.
Hắn đúng là ghét nói chuyện với người thông minh.
Nhìn xem!
Nói chuyện với người thông minh là cục diện bây giờ đây.
Mỗi một câu nói đều phải qua tính toán mới có thể nói ra.
Lạc Yến bước hai bước trên sân thượng, giống như đang suy nghĩ. Đột nhiên, hắn quay đầu lại: "Cô đã từng nghe một câu chuyện sao?"
"Không nghe." Tìm một vũ khí trước đã, một lát nữa đánh cho Trầm Ngư chị của hắn không nhận ra luôn.
"..."
Lạc Yến kiên nhẫn: "Vậy cô biết thế giới giả tưởng và thế giới hiện thực sao?"
"Không biết." Bên kia có một ống thép tốt, chính là nó rồi!
Lạc Yến lên giọng nói dường như rất vui vẻ: "Vậy ta nói cho ngươi biết."
"Không nghe." Không nghe con rùa tụng kinh đâu.
Đồ ngốc ngươi mà dám lừa đảo ta hả, không có cửa đâu.
Ta dễ dàng bị lừa đến thế sao? Ngay cả đồ ăn vặt cũng không cho, lại muốn cho ta nghe kể chuyện xưa, ai cho phép hắn kể chứ, Trầm Ngư sao?
"..."
Lạc Yến hít thở sâu một hơi, ngươi không nghe ta cũng sẽ nói!
"Thế giới giả tưởng là thế giới được con người tạo ra, thế giới của người sáng tạo nên thế giới giả tưởng gọi là thế giới hiện thực... ôi chao, ngươi hãy nghe ta nói hết đã."
"Vụt."
"Vù."
Vung ống thép qua, mang theo sự rung động trong không khí, thân thể Lạc Yến bay trên sân thượng, tránh được ống thép có sức mạnh ác liệt.
Giọng nói của Lạc Yến tiếp tục truyền đến: "Nhân vật tồn tại ở thế giới giả tưởng, chúng tôi gọi là nhân vật ảo, được người sáng tạo cho..."
"Vù!"
Lạc Yến nhảy sang một bên: "Giao phó bề ngoài, phẩm chất cùng thuộc tính..."
"Rầm."
Ống thép đánh vào trên sân thượng, khoảng sân thượng dưới chân Lạc Yến nứt ra một cái lỗ.
Lạc Yến hít vào một hơi khí lạnh, hắn tuy là không có bị đánh, thế nhưng ống thép rơi xuống nhanh quá, mang đến cảm giác bị đè ép lên, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.
Ống thép không được rút ra nữa, cô gái nắm ống thép, nghiêng đầu đầu nụ cười tuyệt đẹp: "Ngươi sẽ không muốn nói cho ta biết, ta là nhân vật ảo đó chứ!"
"Bingo." Lạc Yến từ trên vết nứt sân thượng nhảy xuống, chân trước của hắn rời khỏi sân thượng, sân thượng ở chân sau bị tách ra, một
mảng xi măng lớn rơi xuống.
Đánh vào phía trên chiếc xe đậu ở bên dưới, tiếng cảnh báo của chiếc xe vang lên trong đêm tối.
Lạc Yến đợi những tiếng cảnh báo ở bên dưới mất đi mới nói: "Tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, loài người đã xây dựng rất nhiều thế giới giả tưởng, mà ngươi là một nhân vật ảo trong trong thế giới ảo. Nhưng ngươi thoát khỏi thiết lập ban đầu, có suy nghĩ của riêng mình, điều này không được phép tồn tại. Mà ta chính là người phụ trách tiêu diệt lỗi hệ thống này của ngươi."
"Ngươi không tin lời ta nói cũng không có vấn đề gì cả, ngươi tự suy nghĩ xem, tất cả những gì ngươi trải qua bây giờ là chân thật sao?"
Minh Thù cười một tràng cười nhẹ, như là đã nghe thấy điều gì đó buồn cười.
Trong đầu Lạc Yến nảy ra một ý tưởng: "Ngươi cảm thấy người đàn ông ở bên cạnh ngươi đó thực sự thích ngươi sao?"
Nụ cười Minh Thù ngừng lại, cô có chút nhướng mày, hỏi một cách đầy hứng thú: "Vậy hắn là vì cái gì?"
Lạc Yến nói: "Hắn cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ của hắn và của ta đều giống nhau, đều là tiêu diệt ngươi."
Minh Thù gật đầu: "Nghe có vẻ là một kế hoạch vĩ đại. Xem ra ta còn rất lợi hại, cần đến hai người các ngươi phải ra tay."
Nói đến phần sau có chút đắc ý.
Lạc Yến chú ý đến vẻ mặt của Minh Thù, từ đầu đến cuối ngoại trừ cười vô cùng hạnh phúc thì bây giờ là vẻ mặt đắc ý, dường như cũng không có gì thay đổi đặc biệt.
Giống như đã cùng cô ta chơi một trò đùa vậy.
Lạc Yến vừa thay đổi tâm tư, hắn cười nói: "Ta biết ngươi tên là gì, ta còn biết thân thế của ngươi, ta biết tất cả những gì ngươi từng trải qua. Nếu như ngươi không tin, ta có thể nói cho ngươi nghe, ngươi cảm thấy một người xa lạ sẽ hiểu rõ ngươi như lòng bàn tay sao? Đương nhiên, điều ta nói không phải ở thế giới này."
"Thật không, nói ra nghe xem." Minh Thù càng cảm thấy hứng thú hơn.
"Ngươi tên là Minh Thù, sinh ra ở Huyền Tử, lúc sinh ra đời trên trời có xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, điềm lành nghìn năm khó gặp. Theo sự giáng trần của ngươi, dường như tất cả vận may đều giáng xuống, hoàng thất tôn sùng ngươi là nữ thần chuyển thế..."
Khóe miệng Minh Thù cười nhạt hơn, sóng lớn trong mắt cô cũng dần bình lặng trở lại.
Lạc Yến cười đến mức mở rộng quai hàm: "Đáng tiếc ngày vui chẳng được bao nhiêu, cuộc sống an nhàn của ngươi đã mất đi theo sự hủy diệt của vương triều, ngươi là nữ thần ở trên cao, trở thành một nô tì hèn mọn nhất, bị người khác chà đạp, hành hạ..."
Minh Thù thoáng giương mắt lên, nhìn về phía Lạc Yến, ngắt lời hắn: "Ngươi biết vương triều tại sao lại bị huỷ diệt không?"
"Vì quân chủ đương triều ngu ngốc vô dụng, gian thần lộng quyền. Ta nói có đúng không?"
Minh Thù không trả lời.
Lạc Yến tiếp tục nói: "Xem như ngươi có tư tưởng, tình cảm của con người, nhưng ngươi cuối cùng không phải là con người, ngươi chỉ là một nhân vật ảo được con người tạo nên, bối cảnh thân thế của ngươi đều được cài đặt. Ngươi xem, ta biết tất cả về ngươi."
Ngươi xem, ta biết tất cả về ngươi...
Ngươi xem, ta biết tất cả...
Ngươi xem, ta biết...
Ngươi xem...
Minh Thù rũ mắt xuống, những sợi lông mi dài chặn lại cảm xúc của cô.
Lạc Yến muốn để cho Minh Thù một chút thời gian, dù sao ai cũng không thể dễ dàng chấp nhận sự thật, bản thân chỉ là một nhân vật ảo.
Có thể cô ta.
Đúng vậy đó.
Nếu như cô ta không phải, bọn họ cũng không gặp nhau trong bối cảnh này, hắn có thể trở thành bạn bè với cô ta.