Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 734: Nhiếp ảnh gia (11)


trước sau

Khắp các trang mạng đều là tin tức Kỷ Cẩm bị đá, mà "hung thủ" gây ra chuyện này đang ở Đào Hoa Cốc húp cháo hoa đào.

Cháo hoa đào là dùng hoa đào chế biến mà thành, hương cháo cùng hương hoa đào hòa chung với nhau, hương vị thấm vào ruột gan, vào miệng hương thơm mềm mại, mang theo vị ngọt nhè nhẹ, lưu luyến vô cùng.

Cháo như vậy, trẫm có thể ăn được đến lúc chủ quán đóng cửa. 

Đào Hoa Cốc có chỗ nghỉ ngơi, bọn họ đã chyển nơi ở vào bên trong, nhưng vì nơi nghỉ ngơi bên trong tương đối ít, cho nên cần hai người một phòng.

Minh Thù thực sự ăn đến lúc chủ quán đóng cửa, đợi cô trở về, Tiết Hàng đã phân xong phòng, nhóm Tô Nam Phong đã cầm thẻ phòng đi lên, phòng khách chỉ còn lại có Tiết Hàng.

Thấy cô trở về, Tiết Hàng chợt nhớ tới, lắp bắp nói: "Chuyện đó... tôi hình như đã quên Giang Kiều." 

Vừa rồi hắn chia phòng, nhóm Hà Như vẫn cứ cãi cọ ầm ĩ với mấy cô gái kia, hắn vốn có nhớ đến Giang Kiều, nhưng khi chia xong mới phát hiện hắn đã quên Giang Kiều.

"Thật ngại quá Giang Kiều, tôi đi hỏi lễ tân một chút." Tiết Hàng chạy nhanh ra hỏi chủ khách sạn.

Thời gian này, phòng sớm đã bị đặt hết, lễ tân bày tỏ không có cách nào. 

Mà Đào Hoa Cốc chỉ có một khách sạn này, nếu không... cũng chỉ có thể lái xe lên trấn ở, tuy là cũng không xa nhưng qua lại vẫn còn cần một chút thời gian.

"Nếu không Giang Kiều tạm ở trong xe một chút?" Hà Như dựa vào Triệu thiếu gia, nói với vẻ vô cùng chu đáo: "Phía sau xe rất rộng, có thể ngủ."

Hà Như chỉ là cố ý quấn lấy Tiết Hàng, làm cho hắn quên đi Minh Thù. 

"Chuyện này..." Tiết Hàng có chút bận tâm, trên xe làm sao ngủ? Thời điểm tháng này, buổi tối vẫn rất lạnh.

"Hay là Như Như và Giang Kiều ở một đêm?" Triệu thiếu gia do dự nói: "Làm sao có thể để cho con gái ngủ trong xe, tôi ngủ trong xe cũng được."

Hà Như tối sầm mặt, cô cầm lấy cánh tay Triệu thiếu gia: "Chồng à, người ta buổi tối sợ, không ôm anh ngủ không được." 

Triệu Công Tử: "..."

Cũng có nam sinh đứng ra, nói bọn họ có thể dành ra một phòng cho Minh Thù ở.

Dù sao cũng là con gái, lại là bạn học cũ, phong độ cũng cần phải có. 

Nhưng bọn hắn nói xong cũng nhận phải ánh mắt giết người từ Hà Như.

Minh Thù nhìn khuôn mặt Hà Như và đám con gái kia có chút hả hê, chậm rãi mở nụ cười: "Làm cô thất vọng rồi, tôi đã đặt phòng."

Hả? 

Đặt phòng?

Cô ta không phải người cuối cùng tới sao? Đặt phòng lúc nào?

Trước lúc tới đây Ôn Hạ Thanh đã nói qua với cô, phòng nơi này rất khó đặt, Ôn Hạ Thanh lẩm bẩm lo lắng, đã cho người thay mặt Minh Thù đặt một phòng. 

Minh Thù đi tới phía lễ tân.

Lễ tân tiếp nhận thẻ chứng minh của Minh Thù, rất nhanh đã đăng ký xong phòng cho cô rồi đưa cô thẻ mở phòng.

Minh Thù cố ý đưa thẻ phòng lên cho Hà Như, bước lên lầu trước. 

Hà Như: "..."

Mọi người: "..."

Hà Như có chút không cam lòng bóp Triệu thiếu gia một cái, vừa liếc mắt hậm hức với hắn rồi chạy ra ngoài. 

Triệu thiếu gia nhìn qua Minh Thù rồi đuổi theo Hà Như đi ra ngoài: "Như như, em chờ anh một chút, bên ngoài trời tối, em cẩn thận chút."

Mọi người nhìn nhau một lúc.

Mấy cô gái biết chuyện đằng sau bèn liếc mắt bĩu môi, ồn ào vậy cũng thú vị. 

Nếu chuyện ở của Minh Thù đã giải quyết, mọi người cũng sẽ không băn khoăn nữa, bắt đầu giao lưu nội dung chụp hôm nay ở phòng khách.

-

Một đêm bình yên không có chuyện gì xảy ra. 

Sương mù sáng sớm tràn ngập rừng hoa đào, làm cho cả rừng hoa đào nhìn như tiên cảnh.

"Ôi, cô gái tới sớm thế?"

Ánh mặt trời xuyên qua đám sương, bao phủ trên một bóng người xinh đẹp, người chủ quán bị dọa cho giật mình. 

Ngày hôm qua cô gái này ăn thật nhiều cháo của hắn, ký ức hắn khắc sâu.

"Nhớ cháo của ông chủ." Minh Thù nhìn vào trong: "Có thể vào không?"

Chủ quán mở cửa ra: "Mau vào đi, trong núi này sương mù nhiều, sáng sớm lạnh, nào nào, mau vào đi." 

Chủ quán chuẩn bị xong nồi cháo cho đợt khách đầu tiên mới có thể mở cửa, cho nên Minh Thù đến liền được ăn cháo hoa đào mềm thơm.

"Có ngon không?" Chủ quán cười "ha hả"
nhìn Minh Thù.

"Ngon lắm." Minh Thù ăn sạch một chén cháo: "Thêm một chén nữa." 

Chủ quán lại múc một chén cho Minh Thù, vừa dọn dẹp bàn, vừa nói: "Cháo này cần dùng lửa nhỏ để nấu, thời gian phải canh đúng, hoa đào không thể thả muộn cũng không thể thả sớm, sớm sẽ mất mùi, chậm thì mùi vị không đủ. Còn phải ăn lúc còn nóng, nếu không... sẽ không ngon nữa."

"Ông chủ, một chén cháo."

"Có ngay." 

Minh Thù lui về phía sau liếc mắt nhìn, Kỷ Cẩm che khẩu trang kín mít lén lút ngồi ở góc.

Minh Thù nhìn sang, hắn cũng nhìn Minh Thù, Kỷ Cẩm đứng bật dậy: "Giang Kiều!"

Một tiếng này như nghiến răng nghiến lợi. 

"Haiz." Minh Thù giòn giả đáp một tiếng: "Chào buổi sáng Kỷ ảnh đế."

"Im ngay!" Kỷ Cẩm bịt khẩu trang, tròng mắt đảo một vòng, may mắn bây giờ còn sớm không có người khách nào khác.

Hắn từ góc đi tới vị trí Minh Thù, ngồi vào đối diện, lợi dụng cô che chắn thân hình của mình, cắn răng: "Cô còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi." 

Minh Thù cầm muỗng múc lấy cháo: "Vì sao không dám?"

"Chuyện tốt ngày hôm qua cô làm đấy!" Giọng nói dưới lớp khẩu trang của Kỷ Cẩm có chút buồn bực, lại có thể nghe ra sự tức giận trong đó: "Cô đọc báo mạng không biết những người đó nói như thế nào sao?"

"Không đọc." 

Kỷ Cẩm: "..."

"Cháo của cậu." Chủ quán cảm thấy hơi kỳ quái, người này bọc kín mít như vậy, vừa rồi ngồi ở góc, hiện tại lại ngồi đối diện Minh Thù, có hơi không yên tâm hỏi: "Cô gái, đây là bạn cô sao?"

Kỷ Cẩm lúc này che tay lên khẩu trang, hoàn toàn che kín mặt mình. 

Nhìn kiểu gì cũng đều giống như phần tử xấu xa.

Minh Thù đang cầm bát, vô cùng lễ phép trả lời: "Không tính là quen biết."

"À à, vậy hai người ăn đi." Chủ quán nhìn Kỷ Cẩm thêm một chút rồi xoay người đi làm việc. 

Đợi chủ quán đi rồi, Kỷ Cẩm mới kéo khẩu trang ra: "Giờ báo mạng đều hả hê vì chuyện tôi bị đá rồi, mặt mũi tôi đi tong cả rồi."

Minh Thù nói: "Ai bảo anh nói tôi là bạn gái anh."

Kỷ Cẩm kiềm chế vỗ bàn: "Cô bán đứng tôi trước!" 

Đã biết cô lúc đó không có lòng tốt như thế.

Minh Thù liếc mắt nhìn hắn: "Sự thật là tôi còn chưa kịp bán đứng, anh đã tự chui ra."

"Cô..." Kỷ Cẩm nghẹn lời, một lát sau mới rặn ra được một câu nói: "Cô giựt giây người hâm mộ mắng tôi trước." 

Nếu không phải như vậy, hắn có thể nói ra câu nói kia sao?

"Tôi làm vậy không phải là giúp anh kiểm tra người hâm mộ đích thực sao?" Minh Thù mặt không đổi sắc nói.

Kỷ Cẩm nếu không phải là thấy có người tiến đến, ước chừng muốn vỗ bàn hét lớn. 

Vì có người đến, Kỷ Cẩm cúi đầu: "Giang Kiều, tôi không để yên cho cô đâu, hãy chờ đấy!"

"Rất khéo, tôi cũng không để yên cho anh."

Kỷ Cẩm đối diện không biết nghĩ gì, đột nhiên cười nhạt: "Hừ, tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng cô dùng biện pháp như thế tôi sẽ để ý đến cô, cô từ bỏ đi." 

Minh Thù: "?"

Cái gì từ bỏ?

Trẫm nhất định phải cần có giá trị thù hận! 

Người vào quán càng ngày càng nhiều, Kỷ Cẩm che khẩu trang lại, đứng dậy chạy nhanh như làn khói.

Minh Thù nhìn người đối diện không động tới cháo hoa đào...

Cho nên hắn rốt cuộc là tới làm gì? 

Ông chủ, có người ăn quỵt!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện