Nửa giờ sau.
Đám người Hà Như trả phòng rời khỏi khách sạn, Triệu thiếu gia đang giúp Hà Như xách hành lý, hình như Hà Như để quên gì đó, chạy lên lầu một chuyến.
Nào ngờ khi từ trên lầu đi xuống, phất tay đánh Minh Thù.
Minh Thù nào có thể để người ta đánh, tránh được bàn tay của Hà Như, Hà Như điên hay sao mà cứ phải đánh cô.
Là một cô gái hiện đại nói đạo lý, nên cô liền đánh lại.
Sau khi Hà Như bị đánh, đúng lúc người bên trong đi ra.
Vì vậy tất cả mọi người không đi được, bị ép ngồi ở phòng ăn của khách sạn nói đạo lý.
Hà Như ngồi khóc sướt mướt, Minh Thù ngồi đối diện, bắt chéo chân lột măng cụt, muốn bao nhiêu nhàn nhã thì có bấy nhiêu nhàn nhã.
Không có chút gì gọi là giác ngộ bản thân vừa đánh người.
Triệu thiếu gia an ủi Hà Như, Hà Như lại níu lấy hắn, khóc nức nở nói: "Em không biết anh không quên được cô ta, em không biết… hu hu…"
"Như Như em đang nói gì vậy?" Triệu Công Tử vẻ mặt ngơ ngác: "Anh không quên được ai cơ?"
"Ngoài Giang Kiều ra thì còn có thể là ai?" Hà Như nước mắt ngắn dài càng hung dữ hơn: "Có phải đàn ông các anh không có được thì mới quý trọng hay không, trước đây anh thích cô ta, bây giờ vẫn không quên được cô ta."
"Như Như, anh và Giang Kiều chẳng có chuyện gì cả." Triệu thiếu gia nói: "Có phải em nghe ai nói linh tinh gì rồi không?"
"Nếu không phải hai người từng làm, có ai nói linh tinh được?" Hà Như có chút mất khống chế, đột nhiên hét về phía Minh Thù: "Giang Kiều cô cũng quá không biết xấu hổ, biết rõ chúng tôi đã kết hôn rồi, cô còn quyến rũ anh ấy, cô thiếu đàn ông muốn ngủ với người khác lắm sao?"
Giọng điệu Minh Thù không nặng không nhẹ: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi quyến rũ Triệu thiếu gia nhà cô? Có ảnh hay có nhân chứng?"
Hà Như đương nhiên không có ảnh: "Cô còn không thừa nhận."
"Không phải tôi làm, tại sao tôi phải thừa nhận?" Đổ vỏ không được lợi gì, trẫm không đổ. Minh Thù nhìn về phía Hà Như, trong đầu suy nghĩ lại tình huống lúc nãy, một lát sau nói: "Là Ngụy Tự nói cô biết?"
Vừa rồi mọi người đều ở sảnh lễ tân trả phòng, chỉ có Ngụy Tự là không thấy đâu, sau đó Hà Như đi tới vừa xuống tới nơi đột nhiên đánh cô.
Mà hẳn là Ngụy Tự đã nhìn thấy lần trướcTriệu thiếu gia tìm cô.
"Đúng thì sao, bị người khác nhìn thấy rồi, cô còn không thừa nhận sao?" Hà Như hoàn toàn quên mất, Ngụy Tự bảo cô ta không được nói với ai khác là cô ta nói như vậy.
"Lời của Ngụy Tự mà cô cũng tin, đầu óc cô cũng uổng phí quá." Minh Thù tiếp tục lột măng cụt: "Rất rõ ràng, tôi và cô ta có mâu thuẫn, bản thân cô ta không cách nào tóm được tôi chỉ có thể kích động cô, bạn học Hà Như, tôi rất nghi ngờ sao cô tốt nghiệp được."
Hà Như bị Minh Thù nói đến sửng sốt, nhưng như thế không đủ để cô ta thôi nghi ngờ.
Lúc đến đây, cô ta cũng rất đề phòng Minh Thù, chưa nói đến sau đó còn bị người khác kích động.
Hà Như kéo kéo Triệu thiếu gia: "Anh nói đi, có phải anh từng tìm cô ta không."
Triệu thiếu gia muốn nói là không, ai ngờ Minh Thù lại gật đầu: "Đúng là từng tìm tôi."
"Các người…" Hà Như lắp ba lắp bắp rơi nước mắt: "Các người đúng là không biết xấu hổ!"
"Như Như, em hãy nghe anh nói." Triệu thiếu gia luống cuống tay chân giải thích: "Anh đúng thật có đi tìm Giang Kiều, nhưng anh không giống như những lời em nói."
"Đúng, người không biết xấu hổ là chồng cô!" Minh Thù tiếp tục gật đầu: "Tôi vẫn là khuê nữ (*), mà lại đòi vào phòng tôi, hắn không cần danh tiết nhưng tôi thì cần."
"Giang Kiều, cô có thể đừng làm rối thêm nữa được không?" Triệu thiếu gia cũng hơi nổi giận, hắn nhanh chóng giải thích: "Anh tìm cô ta là muốn bảo cô ta đừng nhắc đến chuyện anh theo đuổi cô ta nữa, việc này vốn rất mất mặt, anh cũng không muốn để em biết, ai ngờ em đã sớm…"
"Tôi không nghe, tôi không nghe, các người hợp sức lừa gạt tôi." Hà Như là hình tượng nhân vật chính thích gây sự vô lý.
"Như Như."
"Anh đừng đụng vào tôi, tôi không nghe…" Hà Như ngoài miệng thì nói vậy, nhưng lại chẳng có chút kháng cự nào.
Minh Thù rất muốn
nhắc nhở cô ta, cô diễn kịch thì tốt xấu gì cũng phải diễn cho trọn chứ, thế này giả tạo lắm.
Nhưng lúc này Triệu thiếu gia có chút tức giận, Minh Thù vẫn chưa lên tiếng, hắn trừng mắt nhìn sang.
"Như Như, anh thề, nếu anh có dính dáng gì tới Giang Kiều, anh liền bị sét đánh."
Triệu thiếu gia nịnh nọt Hà Như một lúc lâu, Hà Như mới bình tĩnh lại.
"Hai người thực sự không có gì?"
"Tôi để ý hắn ta?" Minh Thù lên tiếng trước: "Không ăn được, cấu trúc lại quá xấu."
Triệu thiếu gia: "..."
Trước đây từng bị từ chối một lần, bây giờ lại bị tổn thương lần nữa, cô không thể bỏ qua cho hắn sao? Đều tại năm đó tuổi quá trẻ, bị biểu hiện bên ngoài lừa gạt.
Quả nhiên phụ nữ càng đẹp lại càng độc ác.
"Ngụy Tự nói gì với em?" Triệu thiếu gia nói sang chuyện khác.
Hà Như vẫn đang khóc thút thít: "Cô ta nói… thấy anh vào phòng của Giang Kiều…"
Hà Như nói ra chuyện mình gặp Ngụy Tự ở trên lầu, bao gồm những lời Ngụy Tự nói với cô ta.
"Ngụy Tự như vậy không phải là nói linh tinh sao?"
"Giang Kiều với Triệu thiếu gia chẳng có chuyện gì cả, cô ta lại nói như vậy, cứ như thực sự có gì đó."
"Trước kia cảm thấy Ngụy Tự là một cô gái vô cùng tốt, sao lại nói linh tinh…"
"Tôi nói, sao vừa nãy cô ta không ở đây, cảm thấy có lỗi. Lại phá hoại tình cảm của người khác, tâm tư cô gái này cũng độc ác quá, uổng công trước đây tôi đối tốt với cô ta như vậy."
"Cô ta phá hoại Như Như không chừng đã sắp đặt gì rồi…"
Mọi người cảm thấy bất bình cho Hà Như, trách mắng Ngụy Tự.
Hà Như nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, nét mặt bắt đầu khó coi, Ngụy Tự cố ý… Nhưng cho dù biết mình vu oan cho người khác, cô ta cũng không xin lỗi.
"Chúng ta đi." Hà Như kéo Triệu thiếu gia chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại."
Tiếng "đứng lại" của Minh Thù không dùng lực mấy, nhưng lại khiến Hà Như và Triệu thiếu gia đồng thời dừng lại.
"Hất nước bẩn lên người khác xong lại muốn đi?" Trẫm dễ nói chuyện như vậy từ khi nào?
"Không phải cô đánh tôi rồi sao." Hà Như xoay người lại, nhìn Minh Thù: "Tôi không gây rắc rối cho cô, cô cũng đừng cố níu không buông, chúng ta hòa nhau."
"Tôi đánh cô, là vì cô ra tay trước." Minh Thù ngồi trên ghế sô pha, tư thế như một bà chủ: "Đó là tôi tự vệ, cái khác thì không cần, mua cho tôi ít đồ ăn vặt an ủi là được."
Hà Như: "…" Cô có nghe thấy lời của mình không?
Hiện giờ Triệu thiếu gia không muốn trêu chọc Minh Thù, người phụ nữ này rất tà ác.
Vì vậy Minh Thù ôm đồ ăn vặt, nhìn xe của Triệu thiếu gia rời đi, những bạn học khác dùng ánh mắt kỳ quái đảo trên người cô một vòng, cũng leo lên xe của khách sạn rời đi.
Có lẽ là lần tụ tập sau, bọn họ cũng không muốn gọi cô nữa.
Minh Thù xoay người về khách sạn.
Cửa thang máy mở ra, Ngụy Tự từ bên trong đi ra đối mắt với Minh Thù, cô ta bỗng nhiên chột dạ nhưng sau đó lại bình tĩnh đi ra ngoài.
Minh Thù giữ tay cô ta lại, kéo cô ta vào thang máy, đóng cửa thang máy.
Động tác của Minh Thù quá nhanh, Ngụy Tự căn bản không có cơ hội phản kháng, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại. Lúc này cô ta mới phản ứng kịp, nhào qua ấn nút thang máy.
Minh Thù ngăn cô ta lại, nở nụ cười dịu dàng: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta đừng nên lãng phí."
"Giang Kiều… Á…"
***
(*) Khuê nữ: Con gái chưa chồng nhà quyền quý thời phong kiến.