“Cởi y phục xuống ta xem một chút.”
Thế tử cầm chặt y phục, đọc rõ từng chữ có chút không rõ: “Không, nương tử, tức giận, không cho.”
Minh Thù ha ha: “Vậy ngươi cứ để đau vậy đi.”
“Đau.”
“Đau...”
“Đau...”
Minh Thù: “...” Đồ bị thần kinh!
Minh Thù nhẫn nhịn một chút, thật sự là nhịn không nổi nữa.
Nàng đi tới, trực tiếp động thủ… đánh ngất xỉu.
Minh Thù cởi y phục của hắn ra, kéo y phục lên, bỗng nhiên ngẩn người.
Ngoại trừ vết thương rỉ máu đó, trên người hắn có không ít chỗ tổn thương.
Vết thương cũ đan xen vết thương mới, nhìn mà thấy đau lòng.
Vết thương đang không ngừng rỉ máu, có thể là lúc rớt xuống bị va phải đá nhọn.
Minh Thù cầm máu cho hắn rồi nghĩ cách để lên trên.
Nhà bếp không hề có một người nào, Minh Thù cố gắng một hồi lâu mới đem người lên được. Nàng thuận tay ném xuống đất, đi lấy thêm mấy củ cà rốt còn dư lại để bổ sung thể lực.
Thú nhỏ đang cầm một củ cà rốt khác ngồi chồm hổm bên cạnh cắn “răng rắc”.
Con sen, ta muốn ăn thịt.
“Ta cũng muốn ăn.” Minh Thù đồng ý:
“Hay là... chúng ta đi bắt cóc đầu bếp nữ.”
Tốt tốt!
Nói là làm, Minh Thù rời khỏi nhà bếp, tìm được một nữ đầu bếp quen thuộc, bạo lực trói người đó mang về.
Khuôn mặt nữ đầu bếp lơ ngơ: “Thế tử phi... người làm gì vậy?”
“Ta đói rồi.” Minh Thù mỉm cười: “Làm cho ta chút đồ ăn.”
Nữ đầu bếp run run: “Nhưng... nhưng... nhưng... nhưng thế tử vẫn chưa tìm thấy.”
“Đợi tìm được hắn xong ta chết đói thì sẽ phạt ai đây?” Minh Thù dùng hình thức tẩy não.
“Ăn no mới có sức lực đi tìm đúng không, không thể chỉ quan tâm đến thế tử mà không chăm sóc thế tử phi chứ!”
Thế tử nhà các ngươi nằm trên mặt đất đằng sau đó.
Nữ đầu bếp run lập cập rửa tay làm cơm.
Thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía sau cười tủm tỉm, mà thế tử phi lại đang cầm một con dao làm bếp.
Vương gia, thế tử phi điên rồi ư!
…
Một lúc lâu sau.
Dật An Vương mang theo thị vệ vội vã chạy tới nhà bếp.
Trên bàn nhà bếp, thế tử và thế tử phi ngồi mặt đối mặt, mỗi người đang ăn một bát mì lớn.
Khắp nhà bếp chỉ có tiếng hút.
Nữ đầu bếp đứng bên cạnh, bộ dạng vô cùng sợ hãi.
Từ việc Minh Thù cho nữ đầu bếp làm cơm đã nói lên tất cả.
Nữ đầu bếp cảm thấy đang bị uy hiếp đến tính mạng. Để nhanh chóng làm cho xong, bà chọn món ăn nhanh gọn được chế biến từ bột mì. Nhưng Minh Thù muốn ăn thịt, bà ấy lại không thể làm gì khác hơn là bỏ thêm thịt vào mì.
Mì mới vừa làm xong, nữ đầu bếp vừa quay người lại đã thấy một người ngồi bên cạnh bàn.
Bà sợ đến mức làm đổ luôn bát mì.
Thế tử phi đang cầm con dao xa xăm nhìn qua, nữ đầu bếp suýt chút nữa quỳ xuống một cách sợ hãi.
“Thế tử, thế tử, người đi đâu vậy?” Nữ đầu bếp cũng không để ý Minh Thù, trực tiếp chạy đến cạnh người ngồi bên bàn.
“Người chạy đi đâu vậy, mọi người tìm người cả nửa ngày nay.”
Thế tử ngẩn khuôn mặt bẩn lên: “Đói.”
“Đói bụng? Món này là lão nô làm cho thế tử ăn, thế tử đợi một chút nữa nhé.” Nữ đầu bếp nhẹ nhàng nói.
Nữ đầu bếp ngẩng đầu lên liếc nhìn thế tử phi mang theo con dao, nàng đang trừng mắt nhìn trên mặt đất. Không biết có phải là do nữ đầu bếp đã làm sai chuyện gì, bà cảm thấy nét mặt kia... có chút ai oán.
Sau đó...
Sau đó nữ đầu bếp biến thành người làm cơm cho hai người.
Tiếp theo là Dật An Vương thấy được cảnh tượng này.
“Tầm nhi.” Dật An Vương bước vào mấy bước.
“Con đã chạy đi đâu vậy hả?”
Thế tử yên lặng ăn mỳ, không thèm nhìn Dật An Vương.
Dáng vẻ nghiêm túc cũng khiến người khác không đành lòng quấy rối hắn.
Dật An Vương đã sớm quen với bộ dạng đó của con trai mình rồi, ông nhìn về phía Minh Thù đang cùng ăn mỳ, lớn tiếng hỏi: “Thế tử phi, chuyện này là thế nào đây.”
Minh Thù đang cầm bát mỳ húp một ngụm, đặt đũa xuống “cạch” một tiếng: “Sao con biết được, hắn đột nhiên xuất hiện, dọa con một trận.”
Dật An Vương vừa nhìn về phía đầu bếp nữ, nữ đầu bếp cũng gật đầu.
Thế tử đúng là bỗng nhiên xuất hiện.
Bà không hề nghe được âm thanh, quay người lại đã thấy thế tử ngồi bên bàn.
Nhưng thế tử phi... chắc là có nhìn thấy.
Nhưng nữ đầu bếp lúc này có chút rụt rè, không dám nói chuyện.
Dật An Vương thấy trên người thế tử bẩn thỉu, lại xót con trai mình chưa ăn gì, đành đi tới đi lui chờ hắn từ từ ăn hết.
“Tầm nhi, lại đây cùng cha trở về nào.” Tính khí Dật An Vương lúc
này trở nên tốt cực kỳ.
Thế tử đột nhiên đứng dậy, chạy về hướng Minh Thù, hai tay ôm lấy cánh tay Minh Thù.
Hắn cũng không nói chuyện, chỉ mở to đôi mắt hồn nhiên, nước mắt chực rơi nhìn chằm chằm Dật An Vương.
Dật An Vương: “...”
Mọi người: “...”
Minh Thù sửng sốt một hồi: “Làm gì vậy, buông tay ra. Trên người ngươi...”
“Nương tử, ngủ.” Giọng nói tủi thân của thế tử cứ như nếu Minh Thù bỏ hắn, hắn sẽ khóc vậy.
“Tầm nhi, chúng ta tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ có được không?” Dật An Vương liếc mắt nhìn Minh Thù.
“Nào, cùng cha trở về.”
Thế tử cố gắng lắc đầu, Minh Thù nhìn thấy máu đã chảy ra bên ngoài áo bào.
Thế tử đến gần Minh Thù: “Muốn, nương tử.”
Mặc kệ Dật An Vương dỗ thế nào, thế tử vẫn không chịu buông tay.
Giải thích từ những từ ngữ đơn giản của hắn, đại khái là muốn ở cùng Minh Thù.
Dật An Vương không dám kích động thế tử, chịu đựng: “Thế tử phi, con đưa Tầm nhi về phòng trước đi.”
Thế tử không sống cùng thế tử phi, Dật An Vương nói tuy hai người đã thành hôn nhưng thế tử khác hẳn với người thường, miễn các sinh hoạt vợ chồng.
Lại sợ thế tử phi chăm sóc thế tử không tốt nên đã để thế tử phi ở một viện khác.
Viện của thế tử lớn hơn nhiều so với nơi mà thế tử phi ở, khắp nơi đều rất tinh tế...
Dật An Vương đi theo phía sau, vốn là muốn Minh Thù đưa người trở về rồi bắt nàng rời khỏi đó.
Thế tử khăng khăng nắm chặt tay nàng, Dật An Vương dường như có chút bất đắc dĩ: “Tối nay thế tử phi ở lại nơi này đi, nhưng cơ thể thế tử không khỏe lắm, không được để cảm lạnh, thế tử phi hãy chăm sóc cẩn thận.”
Dật An Vương cho Thúy Nhi ở lại hầu hạ, những người còn lại giải tán.
“Thế tử, ta rửa mặt cho người nhé?” Thúy Nhi bưng nước tiến đến.
“Không cần ngươi.” Thế tử nói: “Nương tử, tắm.”
Minh Thù ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn hắn, bỗng nhiên việc lại kéo đến người nàng, Minh Thù phất tay: “Ngươi lui trước đi.”
Thúy Nhi có chút không vui: “Thế tử phi, người biết rõ hầu hạ thế tử như thế nào sao?”
“Ta là thế tử phi hay ngươi là thế tử phi?”
Thúy Nhi: “...”
Ánh mắt nàng ta có chút chần chừ. Dưới ánh nhìn của Minh Thù, nàng ta đành ném mạnh chiếc khăn vào chậu đồng rồi hung hăng rời khỏi phòng.
Minh Thù đứng dậy đóng cửa lại, đi tới trước mặt thế tử, một tay chống mặt bàn, từ từ đè cơ thể xuống: “Ngươi ngốc thật hay giả vờ đấy?”
Thế tử trừng mắt nhìn, vẻ mặt không có chút gì thay đổi: “Nương tử, tắm?”
Minh Thù theo dõi hắn một lúc lâu.
Nàng thu tầm mắt lại: “Tự mình tắm đi.”
Thế tử mếu máo nhưng hắn lại nghe lời đứng dậy, cầm lấy chiếc khăn.
Tiếng nước “ào ào” vang lên.
Minh Thù xoa xoa chân mày, đứng dậy xách người lên giường: “Không phải ngươi đau lắm hay sao? Bây giờ không đau nữa à? Hử?”
Đôi mắt thế tử ngấn lệ, mạnh mẽ nói: “Không đau.”
Minh Thù: “...” Đồ thần kinh.
Minh Thù vắt khô khăn, nắm lấy khuôn mặt hắn lau một cách thô lỗ.
Xóa sạch những vết bẩn trên mặt đi, gương mặt trắng bóc ấy dường như có thể bóp ra nước. Hắn nhẹ nâng quai hàm lên, dường như là vì Minh Thù thô lỗ nên có chút không vui, nước mắt còn vương trên khóe mắt.
Gương mặt này... có chút dịu dàng.
Nhưng không có chút nghi ngờ nào, rất đẹp.