Minh Thù được Dật An Vương đón về.
“Thế tử phi, con có còn chút vương pháp hay không, đánh người dám đánh đến cả phủ hoàng tử.” Dật An Vương hét:
“Hôm qua con đi đâu vậy? Tầm nhi tại sao bị rắn độc cắn?”
“Người con muốn đánh đang ở phủ hoàng tử, không đến phủ hoàng tử thì con đánh thế nào?” Minh Thù nói:
“Con trai người trúng độc cũng không phải con cắn, hét với con làm gì, người có bản lĩnh thì hét với rắn đi.”
Dật An Vương: “...”
Gia quy thì sao!
Quy tắc của bản vương gia thì sao!
Ngày hôm nay phải giáo huấn nàng ta!
Thế tử phi bị nhốt lại.
Chuyện này chớp mắt truyền khắp vương phủ.
Cơ Tầm chạy lạch bạch đến bên ngoài phòng tạm giam, làm ồn muốn đi vào, người giữ cửa không lay chuyển được hắn, chỉ có thể đưa hắn vào.
Phòng tạm giam rất tối, Minh Thù ngồi xếp bằng dưới đất, Cơ Tầm đột nhiên tiến đến, nàng nheo mắt.
“Ngươi sao cứ như âm hồn bất tán vậy!”
“Nương tử... không cần, ta?” Vẻ mặt Cơ Tầm bất an.
Có chút hoài niệm mình trước kia, chẳng cần kỹ xảo nào...
Vai nhân vật này hơi khó!
“Ngươi muốn làm gì? Hại ta bị bế quan?” Minh Thù “hứ” một tiếng, rất là ghét bỏ.
“Ta ở cạnh, nương tử.” Cơ Tầm cẩn thận đi qua, ngồi bên người nàng.
“Không sợ.”
“Ai muốn ngươi ở cạnh, lại không thể ăn.” Minh Thù càng ghét bỏ.
Trẫm chính là vì không muốn chịu trách nhiệm nên mới chủ động tới nơi này!
Ai muốn ngươi ở cạnh!
Đêm qua chính là ngoài ý muốn!
Cơ Tầm lấy ra một bọc nhỏ từ trong tay áo, mỉm cười ngọt ngào, lấy lòng đưa đến trước mặt nàng: “Nương tử, ăn ngon.”
Minh Thù: “...”
Đạo diễn, hắn phạm quy!
Cơ Tầm cười vô cùng ngây thơ.
Lão tử cũng không tin không giải quyết được nàng!
Lần này còn không giải quyết được, lão tử trở về không tới nữa.
... Làm sao trở về còn là một vấn đề.
Quên đi, cái này không quan trọng.
-
Tống Vân Kiều bị bỏ.
Chuyện này nóng hổi hơn cả chuyện mấy nương tử trước kia đã chết của Lục hoàng tử.
Một nữ nhân, ở thời đại này bị bỏ, về sau nhất định là không ai thèm lấy.
Tống gia không chịu, trực tiếp bẩm báo hoàng đế.
Hoàng đế truyền Lục hoàng tử tiến cung chửi mắng một trận, nhưng cuối cùng vẫn không thể buộc Lục hoàng tử thu hồi thư bỏ nương tử.
Lục hoàng tử ngoài mặt chính là một người không quyền không thế, còn là hoàng tử tàn tật, ngôi vị hoàng đế vừa nhìn sẽ không có phần của hắn.
Lục hoàng tử tính khí còn không tốt nên hắn bỏ Tống Vân Kiều dường như cũng không phải có gì khó nói.
Có người nói Lục hoàng tử lâu như vậy chưa khắc chết Tống Vân Kiều, tâm tình khó chịu nên phải bỏ Tống Vân Kiều, duy trì truyền kỳ khắc nương tử của mình.
Tống Vân Kiều bị bỏ xong thì bị đuổi ra khỏi phủ Lục hoàng tử, ngay cả Lục hoàng tử cũng không thấy.
Nàng chỉ có thể lê bước trở về Tống phủ.
Nữ nhi đã gả ra ngoài bị người ta bỏ, đối với Tống gia mà nói, đây cũng là một vết nhơ.
“Ái chà, tỷ tỷ sao còn mặt mũi trở về Tống gia?”
Tống Vân Kiều liếc mắt nhìn nữ tử nói chuyện, là nữ nhi nhỏ nhất Tống gia, trước đã không hợp với nàng ta.
Tống Vân Kiều nắm tay không nói lời nào.
“Cha, mẹ, về sau Tống gia chúng ta khả năng bị người ta bôi tro trát trấu rồi.” Tống tiểu muội lại bắt đầu mách lẻo cho cha mẹ Tống gia.
Tống phu nhân cười nhạt, chanh chua châm chọc: “Thật là mẹ nào con nấy, đều là giống thấp hèn như nhau.”
Tống lão gia ngày hôm nay vào triều, bị người khác xem thường, tâm tình cũng không tốt.
Lúc này lời nói Tống tiểu muội và Tống phu nhân càng làm cho ông ta nổi giận: “Đứng ở chỗ này làm gì, không về phòng đi! Thứ mất mặt xấu hổ!”
Ông dù gì cũng là nhạc phụ Lục hoàng tử, Lục hoàng tử muốn bỏ Tống Vân Kiều, dĩ nhiên lấy ra được một lý do.
Tống lão gia không ngờ Tống Vân Kiều ở bên ngoài xằng bậy với người khác... còn để cho Lục hoàng tử gặp được.
Chuyện này nếu truyền đi...
Tống Vân Kiều nén nước mắt, nhanh chóng rời đi.
Nàng cúi đầu đi nhanh, không chú ý tới phía trước có người, đầu đụng vào.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Nha hoàn đỡ người.
“Không sao.” Đối phương lắc đầu, lại ân cần nhìn Tống Vân Kiều:
“Muội muội, muội không sao chứ?”
Tống Vân Kiều không trả lời.
Đối phương lại thở dài: “Lục hoàng tử hẳn là đang bực bội, mấy ngày nữa đợi Lục hoàng tử bớt giận...”
“Ai cần tỷ lo!” Tống Vân Kiều đột nhiên hét lớn một tiếng, đẩy người ra bỏ chạy.
“A... Tiểu thư!”
Nàng nghe thấy phía sau có người kêu sợ hãi, thế nhưng đầu óc Tống Vân Kiều lúc này loạn cả lên, căn bản không để ý tới.
Nàng cũng muốn bình tĩnh lại.
Nhưng nàng không làm được.
Đối diện những khuôn mặt xem náo nhiệt, hiện nàng tại chỉ muốn xé nát bọn họ.
Bọn họ dựa vào cái gì mà chê cười nàng?
Tống Vân Kiều đẩy đại tiểu thư Tống gia con vợ cả, đại tiểu thư kinh sợ quá độ, sốt cao không giảm.
Tống Vân Kiều bị Tống phu nhân nhốt lại.
-
Tống Vân Kiều bị bỏ không bao lâu, một đại thần Lục
hoàng tử chưa thu nhận được đột nhiên tự mình tìm tới cửa, biểu thị bằng lòng thuần phục.
Không uổng một binh một tốt nào.
Rời phủ hoàng tử, đại thần ôm thắt lưng phẫn nộ, ông muốn đi tố Dật An Vương một chuyến!
Người đầu hàng Lục hoàng tử đều biết thế tử phi và Lục hoàng tử là một phe, bọn họ không thể đụng vào thế tử phi, một khi đụng đến sẽ bị đánh.
Mặc kệ cho bao nhiêu người canh chừng, nàng ta vẫn có thể đi vào, vẫn quang minh chính đại gõ cửa báo danh đi cửa chính.
À, nghe nói có đôi khi là leo tường.
Nhưng tại sao nàng ta muốn leo tường, đến nay không ai hiểu rõ.
Hoàn toàn không sợ bọn họ thưa kiện mình.
Nói thật bọn họ cũng không dám kiện, có khi trước khi kiện nàng ta, bọn họ đã bị chỉnh đến chết trước.
Tiếp đó nàng ta bắt đầu cho bọn họ ăn bánh vẽ...
Vì vậy không đánh lại bọn họ, Dật An Vương chỉ có thể chịu uất ức.
Thế là Dật An Vương đã lâu không thượng triều, liên tiếp vài ngày đều bị người ta vạch tội một cách kỳ lạ.
Lý do càng cổ quái.
Ngay cả chuyện cũ năm xưa đều lấy ra.
Dật An Vương rất phiền muộn, gần đây ông không đắc tội với ai! Những người này tổ chức thành nhóm tố cáo ông là chuyện gì xảy ra?
Thế cực trong triều cũng ngày càng căng thẳng.
“Lục hoàng tử, bây giờ có tiếng nhất chính là Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử gần đây hành tung bất định, không biết đang làm gì. Tam hoàng tử đã khải hoàn hồi triều, ngày gần đây nhất sẽ đến kinh thành. Thần cho rằng Tam hoàng tử khó đối phó hơn so với Cửu hoàng tử.”
Lục hoàng tử với mưu thần của hắn cùng họp.
Bọn họ bây giờ còn ở thế yếu.
Có binh quyền võ tướng, đa phần đều là người phía Tam hoàng tử.
Lục hoàng tử đột nhiên hỏi: “Thế tử phi thấy thế nào?”
“Chẹp chẹp...” Minh Thù bảo vệ đồ ăn vặt của mình, cảnh giác nói:
“Không chia.”
Mọi người: “...” Cái gì không chia!
Nàng ta rốt cuộc có nghe bọn họ nói chuyện không.
Minh Thù bị người ta nhìn chằm chằm hồi lâu, nàng xoa xoa tay nói: “Bắt giặc phải bắt vua trước, mọi người đi bắt Tam hoàng tử không được sao.”
Mọi người: “...” Cô nói thật nhẹ nhàng!
Làm sao bắt!
Tam hoàng tử là người biết võ!
Bên người còn có người nhiều như vậy! Sao tùy tiện bắt được!
“Có tiền có thể xui ma khiển quỷ, đi mời người Vân Hỷ các đi.” Minh Thù nói:
“Để cho bọn họ đi bắt, sự tình bại lộ thì nói là Vân Hỷ các muốn tạo phản.”
Mọi người: “...” Vân Hỷ các làm gì cô mà cô muốn hại người ta như thế.
“Coi như bắt Tam hoàng tử thì đã sao?”
Minh Thù nói: “Tranh ngôi vị hoàng đế là Tam hoàng tử, người đã bị bắt, người của hắn dám tranh nữa sao? Bọn họ dám tranh thì đó chính là tạo phản, tạo phản đó hiểu không?”
Minh Thù đưa tay làm ký hiệu mất đầu.
“...” Nếu thật có thể đơn giản như vậy, tại sao trong lịch sử có thể có nhiều loạn vì đoạt vị như vậy?
“Chính là vì mọi người nghĩ quá nhiều, nghĩ thoáng hơn chút không được sao? Tại sao phải đi đường vòng vèo, nhanh đi bắt người đi, tùy tiện tìm một rừng sâu núi thẳm ném xuống. Nếu không ném xuống biển cũng được, chờ hắn trở về, cơm canh đã nguội lạnh. Đương nhiên biện pháp đơn giản nhất chính là giết chết... Thời gian không còn sớm, ta về nhà ăn đây.”
“...”
Cô đúng là chỉ có ăn!