Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Dật An Vương phát hiện tinh thần con trai mình không hề phấn chấn.
Hữu khí vô lực, mệt mỏi ghé vào bàn.
Không thấy tăm hơi Minh Thù đâu.
“Tầm nhi, sao vậy?” Dật An Vương quan tâm hỏi.
Cơ Tầm ngước mặt lên, lấy thìa chĩa về phía An Dật Vương.
Ai cho ông nói bậy với nàng, đêm qua...
Nghĩ đến đêm qua Cơ Tầm lại nghiến răng nghiến lợi, muốn bóp chết Minh Thù.
Dật An Vương: “...”
Cả ngày Cơ Tầm cũng không để ý Dật An Vương, Dật An Vương hoàn toàn không biết mình làm sai chỗ nào, cả người đều uất ức.
Con trai sao vậy nhỉ?
-
Minh Thù đến Vân Hỷ các tìm đầu bếp, sau đó dẫn đầu bếp trở về, từ nay về sau quân vương không còn thượng triều vào sáng sớm nữa.
Lúc tìm không thấy người, có thể đi về phòng bếp.
Đầu bếp bất ổn: “...” Thế tử phi luôn nhìn hắn, có phải thích hắn không vậy!
Mà người của Lục hoàng tử ở Vân Hỷ các đã rút lui không ít, Minh Thù lười quản, thuận tay ném cho công tử Giáp Ất Bính.
Công tử Giáp Ất Bính bị của cải từ trên trời rớt xuống đập cho choáng váng đầu óc.
Cho nên bọn họ nhất định sẽ quản lý Vân Hỷ các thật tốt, không muốn làm một người giàu có ăn chơi nữa.
Vân Hỷ các kiếm lợi nhiều nhất là nhờ buôn bán tin tức, nhưng không có người của Lục hoàng tử cung cấp tin tức, công tử Giáp Ất Bính cũng rất ngơ ngác.
Không ai nói cho bọn hắn biết, còn phải tự đi tìm hiểu tin tức.
Cho nên bọn họ đổi Vân Hỷ các thành nơi vui chơi, buôn bán tin tức gì? Không làm không làm!
Bọn họ vẫn nên làm một người giàu có ăn chơi!
Thứ duy nhất bọn họ thừa kế có lẽ chính là bản chất của Vân Hỷ các.
Minh Thù vẫn rất xem trọng bọn họ, vì sống phóng túng, nói không chừng bọn họ có thể tìm một người đầu bếp giỏi.
“Thế tử phi, Tam hoàng tử khải hoàn hồi triều, trong cung muốn cử hành yến hội, con và Tầm nhi cùng đi chứ.” Hôm nay Dật An Vương vừa trở về đã báo cho nàng một tin như vậy.
“Tam hoàng tử đã trở về?” Minh Thù chớp mắt:
“Toàn thây không?”
“...” Dật An Vương cảm thấy có đôi khi con dâu nhà mình rất đáng sợ, cái gì gọi là toàn thây? Không toàn thây lẽ nào bị tháo ra thành tám khối?
“Đương nhiên là toàn thây, thế tử phi à, những lời này không nên nói bậy.”
“Cha, cuộc tranh đấu ngôi vị hoàng đế sắp bắt đầu, cha đứng bên nào?”
Lúc đầu Dật An Vương định rời đi đột ngột dừng lại.
Ông quay về ngồi xuống, uống một ngụm trà, trầm lặng nói một tiếng: “Thế tử phi, ta nhớ Tần gia ủng hộ Tam hoàng tử?”
“Tần gia có quan hệ gì với con?” Minh Thù chống cằm:
“Bây giờ con không phải là người của Dật An Vương phủ sao?”
Dật An Vương quan sát Minh Thù vài lần: “Con nghĩ như vậy thì tốt. Cuối cùng người nào ngồi trên vị trí kia cũng không liên quan đến Dật An Vương phủ chúng ta. Thế tử phi, bổn vương nói rồi, chỉ cần con đối tốt với Tầm nhi, vinh hoa phú quý không thiếu phần con.”
“Nếu con không đối xử tốt với hắn thì sao?”
Dật An Vương đặt chén trà xuống, ông ý vị thâm trầm liếc nhìn Minh Thù, sau đó một câu nói cũng không nói liền rời đi.
-
Yến tiệc sẽ diễn ra vào ba ngày sau.
Dật An Vương không biết vì sao, lấy cớ cơ thể khó chịu từ chối dự tiệc.
Minh Thù dẫn Cơ Tầm đến.
Dật An Vương không dự tiệc nhưng lại để nàng và con trai đi, không hiểu ông ta muốn gì.
Vừa vào cung Minh Thù đã thấy không ít gương mặt quen thuộc, ngay cả Cao Bân đã lâu ngày không gặp cũng ở đó.
Cao Bân không hề muốn gặp Minh Thù, nàng vừa tới thì Cao Bân liền thay đổi chỗ đứng, đi qua một bên.
Hành động của mấy vị công tử bị Minh Thù và Dật An Vương chỉnh cũng không khác nhau mấy.
Mặc dù rất hận nhưng bọn họ không dám kiếm chuyện gây phiền phức.
Minh Thù thấy người Tần gia.
Nàng chỉ lướt mắt, chuẩn bị dẫn Cơ Tầm tiến vào trong điện.
Hai cô nương Tần gia nắm tay bước tới, ngăn lại đường đi của nàng: “Tần Vu, nhìn thấy chúng ta cũng không biết chào hỏi một tiếng, thật đúng là một chút quy củ cũng không có.”
Người nói chuyện là một thiếu nữ mặc váy màu cam, nàng là đích nữ của Tần gia
- Tần Tư, lúc đầu đáng ra là nàng ta gả cho Cơ Tầm.
Người còn lại là em họ Tầm Tư, từ nhỏ đã ở Tần gia, được đối xử tốt hơn cả vị tiểu thư Tần gia.
“Theo lý mà nói, bây giờ ta là thế tử phi, các ngươi phải hành lễ với ta.” Minh Thù mỉm cười.
“Hừ, gả cho một kẻ ngốc, còn tự đắc được sao?” Tần Tư rất coi thường:
“Nghĩ mình là thế tử phi thì hay lắm sao?”
Cơ Tầm đột nhiên giơ tay, đẩy Tần Tư một cái: “Không cho phép, nói, nương tử.”
Tần Tư bị đẩy lui lại mấy bước, nàng kinh ngạc nhìn về phía Cơ Tầm.
Tần Tư được Tần gia nuông chiều từ bé, chưa từng bị người khác đẩy như thế.
“Ngươi... a...”
Câu nói kế tiếp của Tần Tư biến thành một tiếng kêu thảm thiết.
Lúc đó không ít người đi qua xem.
“Tư Tư, sao vậy.” Một nam nhân trung niên chen vào đoàn người.
Tần Tư bị Minh Thù vặn cổ tay, lúc này nửa khom người, đau đến nói không ra lời.
“Tần Vu, con làm gì vậy, mau buông Tư Tư ra.” Tần lão gia thấy Minh Thù, tức giận quát lớn một tiếng.
“Tần đại nhân, nói năng lỗ mãng với thế tử như vậy, dạy dỗ một chút mà thôi.” Minh Thù mỉm cười buông tay ra.
Cơ thể Tần Tư mềm nhũn, Tần lão gia luống cuống tay chân muốn đỡ lấy, lại bị một người khác đỡ được.
“Tam hoàng tử...”
“Bái kiến Tam hoàng tử...”
Người xung quanh nhao nhao hành lễ.
Mà Tần Tư được Tam hoàng tử đỡ tâm tình cũng thay đổi, nhu nhược lại bất lực đặt cả trọng lượng lên người Tam hoàng tử.
Nàng rơi nước mắt lã chã, khóc gọi một tiếng: “Điện hạ...”
Những người này không vào làng giải trí thật uổng phí.
Cả thế giới chỉ thiếu một người như ngươi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tam hoàng tử quanh năm dẫn binh đánh giặc, trên người có một luồng sát khí chỉ những người luyện tập mới có được, lúc này đứng ở đây khiến mọi người nói không nên lời.
“Ta dẫn muội muội đến chào hỏi, không biết vì sao nàng ta lại động thủ với ta.” Tần Tư giành giải thích trước.
Vừa rồi người bên này không nhiều, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc bọn họ nhìn thấy là Minh Thù đang vặn cổ tay nàng.
Tam hoàng tử nhìn về phía người đối diện.
Minh Thù nắm tay Cơ Tầm, khóe miệng cười yếu ớt, hiền lành ôn nhu.
“Thế tử phi?” Lúc Cơ Tầm thành hôn, Tam hoàng tử không tham dự nên cũng không biết.
Nhưng hắn biết Cơ Tầm cưới thứ nữ Tần gia - Tần Vu.
Chính là người trước mặt này?
“Tam hoàng tử, người muốn ra mặt cho nàng ta?” Minh Thù xoay xoay cổ:
“Phải suy nghĩ kỹ, nàng ta bất kính với thế tử, nếu như bị Dật An Vương biết, có lẽ không phải chỉ vặn tay nàng ta như thế đâu.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, cũng không phải là uy hiếp.
Nhưng ai cũng nghe được sự uy hiếp trong đó.
Ai mà không biết đó là người Dật An Vương yêu thương nhất.
“Ta không có...” Tần Tư phủ nhận:
“Ta và muội muội chỉ muốn chào hỏi thế tử.”
“Ta nói có là có, ngươi nói xem Dật An Vương nghe ngươi hay nghe ta?”
Tần Tư: “...”
Tam hoàng tử: “...”
Mọi người: “...”