Lúc Minh Thù nghe được tiếng súng, cô đang ngồi ở trên một rương vật tư, ngoại trừ bánh quy còn có không ít gạo bột mì, thịt được hút chân không cùng vài chai nước suối.
Cuối cùng cũng có thể ăn bữa ăn ngon.
Tuy... đối với cô cũng không khá mấy.
Đó là một câu chuyện bi thương.
Tiếng súng vang lên, tất cả mọi người trong kho hàng đồng thời nhìn về phía cửa.
Có người đến?
"Các cậu người nào biết nấu cơm?" Minh Thù ôm mấy khối thịt, nhìn mặt ba người kia.
Không hề bị tiếng súng bên ngoài ảnh hưởng.
Dù sao cũng không vào tới đây.
Hơn nữa, phải ăn no mới có sức đánh nhau.
Không biết có phải bị Minh Thù truyền nhiễm hay không.
Sau khi lấy lại tinh thần Hao Tử lắc đầu, Hoàng Chinh cũng lắc đầu theo, không hề cảm thấy rằng bây giờ họ vẫn còn bình tĩnh đứng đó không đúng lắm.
Trước mạt thế bọn họ đều là con một sao biết nấu cơm chứ.
Sau mạt thế, cả ngày lo chạy thoát thân... đồ ăn toàn là những cái bánh quy khô khan này, càng không biết nấu cơm.
Nhìn khối thịt trong tay Minh Thù, nhịn không được chảy nước bọt ròng ròng, bọn họ rất muốn ăn thịt.
Hai người một zombie đầy hy vọng nhìn về người cuối cùng.
Một lúc lâu Tô Đài mới nói: “Tôi biết.”
"Nhanh, tìm nồi!"
Để cho thuận tiện, Tô Đài nhanh chóng nấu lẩu, nhưng không có nước chấm, sau đó Minh Thù lấy một hủ tương ớt trong đống rác con zombie đem tới cho cô.
Ba người một zombie vây quanh ăn thịt với nước chấm.
Bên ngoài đánh nhau khí thế ngất trời, bọn họ ở bên trong ăn thịt khí thế ngất trời.
Minh Thù rút hết tất cả zombie của cô về, có lẽ những con zombie xông ra ngoài mới vừa được thả ra.
Nhiều zombie như vậy, có thể chống đỡ đến lúc bọn họ ăn uống no nê.
Thú nhỏ ngửi được mùi, cũng xông ra.
Lần đầu tiên ba người thấy thú nhỏ có chút tò mò: "Đây là động vật biến dị sao? Sao màu cầu vồng... nhuộm sao?"
Thú nhỏ hung ác tức giận, ngươi mới là động vật biến dị, cả nhà ngươi đều là động vật!
“Dữ như vậy...”
Thú nhỏ đoạt đồ ăn trên đũa của Minh Thù, mặc kệ những tên thú hai chân ngu ngốc đang vây quanh nhìn nó.
Tô Đài đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về cau mày nói: "Bên ngoài không ít người, zombie bị giải quyết phân nửa rồi."
"Lâu như vậy mới giải quyết được phân nửa, sức chiến đấu quá tệ." Minh Thù không thèm để ý: "Một lát nữa chúng ta chuồn từ phía sau."
“Phụt...”
Hao Tử suýt chút nữa sặc, hắn còn tưởng rằng cô muốn chính diện đối mặt, ai ngờ sẽ chuồn từ phía sau.
Hoàng Chinh cũng ra ngoài nhìn, nói với Minh Thù: “Là cô gái lần trước lãnh đạo.”
Minh Thù chớp mắt: "Lương Tuyền?"
"Không biết tên gì, là người lần trước quen cô đó."
Chính là cô ta.
Phiếu đổi đồ ăn vặt tới, cần phải gặp mặt kéo giá trị thù hận chứ.
Minh Thù buông thú nhỏ ra, chạy đến kho đạn phía sau, ôm một rương lựu đạn trở về.
“Sao, cô muốn giúp cô ta sao?”
Hao Tử nói xong lại cảm thấy không đúng, nếu cô muốn giúp sao phải dùng lựu đạn.
“Giúp?” Minh Thù mỉm cười: “Một con zombie như tôi giúp một đám người chẳng phải rất quá đáng sao, đương nhiên giúp đồng bào của tôi rồi.”
“...”
Minh Thù kêu tiểu zombie đến, hướng dẫn tiểu zombie dùng lựu đạn như thế nào, sau đó kêu nó ôm ra phát cho zombie bên ngoài.
“...” Bà nó! Cô lại chỉ đám zombie dùng lựu đạn!
Là con người, không phải bây giờ bọn họ nên ngăn cô lại sao?
“Đó là do tôi gắp.” Hao Tử nổi giận gầm lên một tiếng.
“Tôi kẹp trước mà.” Hoàng Chinh nhanh chóng nhét vào trong miệng.
“Cậu nhổ ra cho tôi.”
Bên ngoài tiếng nổ mạnh vang lên ầm ầm, Hao Tử cảm thán: "Zombie cũng thật thông minh."
Hoàng Chinh phân tích: "Kiếp trước bọn họ đều là quân nhân, học dễ hơn zombie bình thường rất nhiều.”
Tiểu zombie ngồi chồm hổm ở bên cạnh ngẩng đầu, bọn họ rất thông minh!
“Ngươi ăn không?” Hao Tử thấy tiểu zombie như vậy, nghĩ là nó muốn ăn, gắp cho nó một miếng.
Tiểu zombie nhìn chằm chằm tay Hao Tử.
Tóc gáy toàn thân Hao Tử dựng lên: "Tôi không ngon đâu.”
Tiểu zombie thất vọng gục đầu xuống, lại vui vẻ chạy ra ngoài.
-
“Đốt thật sao?” Hao Tử không xác định hỏi Minh Thù, nhiều vật tư như vậy...
“Nếu cậu muốn mang đi
cũng có thể mang đi.” Minh Thù nói: "Dù sao tôi cũng không đem đi, cũng không thể ăn hiếp con người.”
Luôn luôn nhớ rõ thân phận của mình là vua zombie.
Thú nhỏ đã trộm đi không ít đồ, nhưng những cái này không thể ăn trực tiếp, nên nó cũng không cam tâm tình nguyện quên đi.
Hoàng Chinh cũng cau mày: "Những vật tư này có thể để cho không ít người ăn..."
“Cậu chắc chắn?” Minh Thù nheo mắt: “Khi lấy những vật tư này về, người hưởng thụ đầu tiên là những cấp cao trốn trong căn cứ kia, sao đến lượt người bình thường."
“Để đống thuốc kia lại đi, những thuốc này đa số chỉ có tác dụng với người bình thường.” Hao Tử nói.
Minh Thù liếc hắn một cái, xoay người rời khỏi.
Hao Tử có chút khó hiểu, vậy là cô đồng ý rồi?
Tô Đài gật đầu với hắn, Hao Tử vội vàng đổ mấy rương thuốc ra.
"Ầm ầm..."
"Rầm rầm rầm..."
Lương Tuyền bọn họ mới vừa giải quyết xong zombie, đang chuẩn bị đi vào, kiến trúc trước mặt đột nhiên nổ tung.
Tiếng nổ kéo dài rất lâu, có nghĩa là bên trong có rất nhiều thuốc nổ.
Đợi tiếng nổ ngừng hẳn lại, Lương Tuyền mới dẫn người tiến vào.
Vùng đất trống trước khi nổ có mấy cái rương, thấy rất rõ ràng.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy quái dị là trận nổ lớn như vậy, hất bay cả mấy chiếc xe, mấy cái rương này lại không bị sao cả.
“Đợi đã." Lương Tuyền ngăn người muốn xông vào.
“Không có gì chứ?”
"Bên trong là cái gì?"
Lương Tuyền nhìn một chàng trai trong đám người: "Cậu mở kỹ năng phòng ngự là có thể xem rồi."
Chàng trai gật đầu, cẩn thận đi tới.
Cái rương hàn cao su bị rạch ra, hắn cẩn thận mở ra, sau đó tự tay mò tới mò lui bên trong: "Đều là thuốc, không có gì khác."
Lương Tuyền bước lên kiểm tra từng cái, quả thật đều là thuốc cả.
“Chỗ này có chữ."
Cái rương cuối cùng được mang ra, chất lỏng màu đỏ mờ ảo viết mấy chữ trên mặt đất.
“Vật tư bên trong đều do tôi làm nổ, ngạc nhiên không, bất ngờ không, không sao cả, mọi người giận là tốt rồi. Vua zombie của các ngươi Hạ Vị gửi.”
Mọi người tức giận hít một hơi.
Hạ Vị!
“Hạ Vị này là sao?” Có người hỏi.
“Cô ta nói cô ta là vua zombie? Vua zombie là cái gì?” Ngay lúc này, từ vua zombie đối với bọn họ là một từ xa lạ.
"Trong tiểu thuyết nói vua zombie có thể ra lệnh cho zombie... Lần trước cô ta làm cho zombie truy đuổi chúng ta, cô ta thực sự không..."
“Không thể, không phải kỹ năng của cô ta là có thể mô phỏng ra bất kỳ vật gì sao? Đó chắc chắn là kỹ năng của cô ta, cô ta chỉ là người.”
“Cũng đúng!”
"Lương Tuyền, không phải cô rất thân với cô ta sao? Người cũng do cô dẫn vào, chuyện này là sao?"
“Tôi không biết.” Lương Tuyền lắc đầu.
Làm sao cô biết Hạ Vị xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên trở thành như vậy, lẽ nào có liên quan tới lần tiến hóa tháng trước sao?
"Bà nó, đừng cho tôi gặp phải con tiện nhân Hạ Vị kia, chắc chắn cô ta chơi chúng ta!"
Lúc này Lương Tuyền không hề dám nói Hạ Vị là vua zombie.
Nếu cô nói ra, chắc chắn có người sẽ nói cô có mưu đồ gây rối, dẫn vua zombie đến căn cứ.