"Vực... Vực chủ tìm tôi?"
Dường như hắn không có phạm lỗi gì... phạm sai lầm cũng là Quyển Mao kia.
“Cái khoang lạnh kia...”
"Không biết, vực chủ, tôi không biết cái khoang lạnh kia, là hắn đòi phải cầm trở về." Chỉ nửa phút mà Tiểu Trục đã bán Quyển Mao đi.
Sao... Sao chết hay không chết cũng do mình chịu vậy?
Dù sao hắn cũng không gánh nổi họa này.
"Người đâu?"
Tiểu Trục vò vò đầu: "Phòng thí nghiệm. Hắn không ra chúng ta cũng không thể vào.”
Quyển Mao đã ở phòng thí nghiệm mấy ngày, tinh thần của người nhặt về cũng khá hơn một chút, nhưng vẫn không thể nói chuyện.
Cả ngày im lặng ở trong phòng, không phải thơ thẫn thì là ngủ.
Nhưng dựa theo tình hình kiểm tra từng ngày, tốc độ hồi phục của người này nhanh đến kinh hồn.
Lúc đầu chẩn đoán tinh thần của hắn không qua cấp B, cấp độ này cũng khá bình thường, nhưng chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, tinh thần đã đạt được A+.
Ngay cả Tiểu Trục cũng nói, hắn chưa thấy qua tình huống như vậy bao giờ.
Dù là ai đi chăng nửa thì tinh thần cũng đều cố định, trừ phi có những thời cơ không bình thường, nếu không cả đời này tinh thần cũng sẽ không thay đổi.
Càng chưa nói giống như lúc này đây, không ngừng tăng trưởng.
"Người này rất có giá trị nghiên cứu." Tiểu Trục chọc vào khuôn mặt nhỏ của hắn, gương mặt chăm chú: "Vực chủ, tôi có thể thu hồi hắn không đưa cho cô không?"
Minh Thù nhướng mày: "Nằm mơ đi."
"Haiz." Tiểu Trục ghé vào bề mặt thủy tinh, nhìn người ở bên trong, thực sự muốn nghiên cứu một chút.
Tại sao Quyển Mao lại muốn tặng hắn cho vực chủ?
Rõ ràng là bọn họ nhặt về mà!
Dù là thi thể cũng là do bọn hắn nhặt về!
Hướng này chỉ có hắn mới nhìn vào bên trong được, thế nhưng bên trong nhìn không thấy bên ngoài, Tiểu Trục không có hình tượng chảy cả nước bọt nhìn người bên trong, hai người ngăn cách bằng tấm thủy tinh, mà người ở bên trong cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt của hắn tựa như thẳng tắp xuyên thấu qua lớp thủy tinh, nhìn thấy người bên ngoài.
Đáy mắt hắn nhuộm màu đỏ vô cùng nhạt như tấm thủy tinh bị nhuộm bởi sương mù đỏ, cực kỳ đẹp nhưng người bên trong không có tâm tình gì, khiến cho người khác cảm giác khá là quái dị.
"A..." Tiểu Trục đột nhiên lùi về sau một bước, hắn chà xát cánh tay nổi đầy da gà.
Người này, quá kỳ quái.
Minh Thù mở cửa đi vào, tấm thủy tinh trở thành màu đen, cấm người bên ngoài nhìn vào.
Minh Thù lấy cái ghế ngồi vào đối diện hắn: "Cậu tên gì?"
Người trong đó không hề có phản ứng.
Minh Thù lại hỏi: "Cậu từ đâu tới?"
Người này vẫn như cũ không có phản ứng.
Minh Thù hỏi liên tiếp mấy vấn đề, đối phương đều im lặng.
Ngay lúc Minh Thù cho rằng hắn sẽ không nói chuyện, đột nhiên hắn ngẩng đầu: “Hiện tại, năm nào?”
Có lẽ là đã lâu chưa nói, giọng của hắn khá khó nghe.
"Tinh hệ năm 4723. Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không nói gì chứ."
"4... 723..." Hắn nói thầm một tiếng, sau đó lại không động tĩnh gì.
"Vực chủ, mau ra đây." Giọng của Sơn Âm đột nhiên vang lên: "Tinh thần của hắn tăng mạnh, đã đột phá đến cấp S, còn đang tăng nữa."
Minh Thù nhìn về phía chàng trai, người này rất bình tĩnh.
"Vực chủ!" Giọng của Sơn Âm đầy lo lắng, hắn trực tiếp phá cửa vào dẫn Minh Thù ra ngoài.
Số liệu trên màn hình bên ngoài chạy tán loạn, chợt cao chợt thấp, nhìn qua vô cùng nguy hiểm, nhưng người bên trong thực sự là vô cùng bình tĩnh.
“Nếu hắn cứ như vậy sẽ bị nổ chết.” Tiểu Trục nhìn màn ảnh: "Thật là đáng tiếc mà."
Ngay lúc Tiểu Trục vừa nói từ “mà” xong, màn hình ổn định lại, lực tinh thần giữa cấp SS và S nhảy lên, mấy giây sau ổn định lại cấp S nhưng một lát sau lại là A+.
Ổn định lại A+ rồi sau đó bất động.
"Đây là quái vật gì vậy..." Tiểu Trục vừa ngẩng đầu thì thấy chàng trai đứng ngay trước mặt tấm thủy tinh, sợ đến nỗi hắn hô lên một tiếng, đẩy tất cả các đồ vật trên bàn xuống.
Hắn qua đây từ lúc nào vậy?
Hắn nhìn tôi làm gì?
Đầu Tiểu Trục đều là dấu chấm hỏi.
Tình trạng của người này thực sự vô cùng quái dị, vì an toàn Sơn Âm cấm Minh Thù tiếp xúc với hắn, mỗi ngày cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn hắn.
Nhưng từ sau lần ngoài ý muốn đó, biểu hiện của hắn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí đã có thể trả lời đơn giản những câu hỏi của bác sĩ.
Nhưng về tên và lai lịch của hắn, hắn im miệng không hề đề cập tới.
-
"Vực chủ."
Quyển Mao chỉ vào mái tóc rối tung rối mù, lôi thôi lếch thếch
đi tới, trong miệng cắn một cây dinh dưỡng, dưới đáy mắt thâm quầng, vô cùng tiều tụy, phảng phất là một tên vô cùng lôi thôi lếch thếch.
“Cậu bị ép khô sao?” Tiểu Trục vô cùng kinh ngạc.
“Dẹp đi.” Quyển Mao mắng một tiếng: "Mọi người nhìn cái gì chứ?"
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn tấm thủy tinh, người ở bên trong đã gục đầu xuống.
"Hắn sao vậy?"
"Cậu không biết sao, người này chính là một con quái vật..." Tiểu Trục đem chuyện xảy ra mấy ngày nay kể cho Quyển Mao: “Cậu nói xem rốt cuộc hắn là người gì?”
Quyển Mao một hơi hút xong cây dinh dưỡng: "Nếu như tôi đoán không lầm, tôi biết hắn tới từ nơi nào."
Người ở chỗ này đồng thời nhìn về phía Quyển Mao.
"Cậu biết? Hắn là ai? Chúng tôi hỏi hắn, hắn cũng không nói." Tiểu Trục hiếu kỳ.
Quyển Mao ném cây dinh dưỡng đã hết, ngón tay để ở chỗ tóc trên trán, vuốt về phía sau: "Kỷ Niên, tiểu thiếu gia mất tích của Kỷ Gia."
"Kỷ... Kỷ gia?” Giọng Tiểu Trục có chút kỳ quái.
Kỷ gia.
Kỷ Niên.
Chút ký ức trong đầu Minh Thù bắt đầu tự động hiện lên.
Hèn gì cô cảm thấy người này nhìn quen mắt.
Cha của nguyên chủ có một đoạn thời gian đặc biệt chật vật, vì bảo vệ nguyên chủ, cô bị đưa đến tinh vực Hoa Hạ, vốn là đưa cô đi tị nạn, chưa từng nghĩ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô lạc mọi người, chính Kỷ gia đã nuôi dưỡng cô.
Mà người dẫn cô về Kỷ gia, tên là Kỷ Niên.
Nhưng trong trí nhớ Kỷ Niên là chàng trai như ánh mặt trời, khác hoàn toàn với người kỳ lạ trước mặt này.
Nguyên chủ được nuôi dưỡng nửa năm, nửa năm sau cha nguyên chủ giải quyết hết phiền phức lập tức nhận cô về.
Ngay từ đầu nguyên chủ đã có ấn tượng rất sâu sắc với Kỷ Niên, nhưng thời gian trôi qua, cách nhau một tinh vực, đoạn ký ức từ từ nhạt dần.
Tiểu Trục: "Tại sao hắn ở trong khoanh lạnh năm mươi năm?"
Quyển Mao: "Kỷ gia vốn là danh môn vọng tộc ở Hoa Hạ, sau đó còn cưới tinh vực Thiên Xà, đại tiểu thư của gia tộc Quỳnh Tư, Kỷ gia thịnh một thời, Kỷ Niên chính là con trai của đại tiểu thư của gia tộc Quỳnh Tư kia. Lúc kiểm tra lực tinh thần nghe nói là cấp SS, nhưng cũng nghe đồn rằng còn cao hơn cả cấp SS, nhưng không có chứng cứ chứng minh."
Tiểu thiếu gia Kỷ gia này ngậm muỗng vàng sinh ra, là cậu ấm nổi bật nhất của Kỷ gia.
Nhưng hắn quá chói mắt nên cũng chướng mắt.
Từ nhỏ đến lớn số lần hắn bị ám sát vô số.
Đến một ngày nào đó vị tiểu thiếu gia này đột nhiên mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác.
Cha mẹ hắn cũng vì tìm hắn, không bao lâu cũng đều gặp chuyện không may.
Về phần tại sao trong khoang lạnh, những người ngoài cuộc như họ không hề biết.
"Việc này lúc đó ầm ĩ rất lớn, tôi nhớ lão vực chủ còn vội vàng giúp đi tìm nữa đó." Quyển Mao cảm thán một tiếng: “Nếu không phải chúng ta nhặt được khoang lạnh kiệt tác kinh điển của Kỷ gia, tôi thực sự không đoán ra được.”
Máy móc và khoang lạnh của Kỷ gia đều do tinh vực Hoa Hạ chọn, thậm chí toàn bộ tinh hệ đều đang sử dụng.
Nhưng bây giờ vinh quang này đã bắt đầu suy yếu.