Lúc nghe tin tức, Tiểu Trục mới biết được Trình Vũ là tân sinh năm đó có thành tích tốt nhất.
Tiểu Trục cảm thán: "Thì ra cậu lợi hại như vậy?"
Trình Vũ "hừ" một tiếng: "Ừ."
Xếp thứ nhất còn có một người gọi là Lạp Tháp Nam, hắn lúc đó nói với Trình Vũ tên này nghe là lạ.
"Cậu thấy kỳ lạ?" Trình Vũ buồn cười nhìn hắn.
Sắc mặt Tiểu Trục xịu xuống.
"Ngày hôm nay muốn ăn gì, tiểu gia ta mời."
"Không… Không cần."
"Nhanh nghĩ xem ăn cái gì đi, từ nơi này đến chỗ ăn uống mất có mười phút."
"…"
Đi trên đường, không ít người quay đầu nhìn bọ họ.
Tiểu Trục bảo hắn: "Mái tóc của cậu thực sự rất chói mắt."
"Cậu không quen nhìn tóc tôi thế này sao?"
"Ừ!" Tiểu Trục dùng sức nói.
Hắn không thích màu xanh lam, hắn cũng đã nói rất nhiều lần.
Quyển Mao hừ hừ: "Vậy cậu cũng không xen vào được, cậu đâu phải bạn gái của tôi."
"Vậy cậu đừng dựa vào gần tôi như thế, tôi không muốn bị vây xem." Tiểu Trục tránh sang bên cạnh.
"Này, cho cậu cây cột cậu lại muốn leo lên trời phải không." Quyển Mao kéo Tiểu Trục trở lại, ôm lấy cổ hắn: "Nghĩ kỹ xem nên ăn cái gì?"
Tiểu Trục không gỡ ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Gì cũng được."
Quyển Mao đánh vào đầu hắn một phát: "Đồ ngốc."
-
Đều là tân sinh, tuy là chuyên ngành không giống nhau nhưng ký túc xá là dựa theo báo danh phân phối cho tiện, cho nên Tiểu Trục và Trình Vũ được ở cùng một ký túc xá.
Tại ký túc xá gặp được Lạp Tháp Nam, Tiểu Trục mới biết người này không những có cái tên kỳ lạ mà cả người cũng đều rất kỳ lạ.
Khi đó Lạp Tháp Nam chính là bộ dạng lôi thôi lếch thếch trong tay ôm một con mèo.
Con mèo kia nhìn qua rất sống động, hắn còn tưởng là thật.
Có điều lúc đó nhìn Lạp Tháp Nam có vẻ khó tính, hắn cũng không dám lên nói chuyện với Lạp Tháp Nam.
Lạp Tháp Nam ở cùng ký túc xá với bọn họ, nếu như không nhìn thấy đồ đạc của cậu ta, hắn còn cho rằng đó là một người vô hình.
Hắn không biết Lạp Tháp Nam rời khỏi ký túc xá lúc nào, cũng không biết hắn trở về từ lúc nào.
Cũng may cả ngày Trình Vũ mang theo hắn ra vào ký túc xá đều đi cùng nhau.
Hôm nay hắn đến phòng học mới phát hiện mình quên đồ lại vội vã chạy về ký túc xá, vì thấy sợ Lạp Tháp Nam đang ở ký túc xá, hắn cẩn thận quan sát ký túc xá.
Không thấy Lạp Tháp Nam nhưng lại nhìn thấy Trình Vũ.
Hắn đẩy cửa ra, gọi một tiếng: "Trình Vũ…"
Trình Vũ dừng lại, như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu… lại đánh nhau?" Tiểu Trục đứng ở cửa, ánh mắt nhìn vào trên bàn tay dính máu.
"Gặp phải vài đứa không có mắt, dạy dỗ chúng nó một chút." Trình Vũ nói: "Cậu không phải đi học sao?"
"Quên mang theo đồ." Tiểu Trục từ ngoài cửa đi vào, chuyên nghiệp băng bó tay cho hắn.
Mấy năm này vì quan hệ với Trình Vũ, cách băng bó của hắn ngày càng chuyên nghiệp.
"Cậu không phải đã đồng ý với tôi không đánh nhau nữa sao?"
Trình Vũ không để ý lắm: "Cậu cũng không phải bạn gái của tôi quan tâm nhiều như vậy làm gì, bị người khác tới tận cửa bắt nạt tôi có nên đánh lại không?"
"Cậu muốn tôi mặc kệ cậu sao." Tiểu Trục đột nhiên nổi giận.
Trình Vũ không ngờ Tiểu Trục phản ứng mạnh như vậy, hắn tay chân luống cuống đứng lên.
Trình Vũ nói: "Sao tự nhiên lại phát cáu, được được, về sau tôi sẽ không đánh nhau nữa được chưa."
"Lần nào cậu cũng nói như vậy." Tiểu Trục đi tới bàn của mình lấy đồ: "Trình Vũ, tôi thật sự lo lắng cho cậu, tôi chỉ có một người bạn là cậu thôi."
Cửa ký túc xá kéo ra Lạp Tháp Nam đứng ở cửa, không biết nghe được bao nhiêu sắc mặt hắn không biến hóa chút nào.
Tiểu Trục theo bản năng lui về phía sau, Lạp Tháp Nam lại chủ động nhường đường cho hắn.
Tiểu Trục cắn răng chạy qua bên cạnh hắn.
Sau lần cãi nhau đó Trình Vũ thực không đánh nhau nữa.
"Cậu biết hôm đó vì sao hắn đánh nhau không?" Lạp Tháp Nam hỏi Tiểu Trục.
Tiểu Trục mờ mịt nhìn Lạp Tháp Nam.
"Hôm đó có người nói xấu cậu, hắn nghe thấy nên đã xung đột với người ta." Thỉ Hành nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy."
Tiểu Trục há to miệng một lúc cũng không nói ra lời.
"Trước đó mấy lần cũng đều có liên quan tới cậu, cậu không phát hiện lúc cậu nhập học ánh mắt của các học sinh nhìn cậu, so với ánh mắt của họ về sau này nhìn cậu hoàn toàn khác nhau sau?"
Trong đầu Tiểu Trục hiện lên những việc trước đây rất lâu về những bạn học kia của hắn.
Lúc nhập học, thái độ của bọn họ như thế nào?
Trêu chọc, châm biếm, không có ý tốt…
Nhưng một học kỳ đi qua, những ánh mắt kia dường như dần dần đã không thấy đâu nữa, vì hắn từ nhỏ vốn đã là như thế cho nên cũng không thèm để ý ánh mắt của những người đó, vì vậy hắn cũng không phát hiện ra…
"Sau đó cũng không phải hắn không đánh nhau nữa, chỉ là không dám làm cho cậu biết mà thôi." Lạp Tháp Nam nói: "Mỗi lần đánh nhau đều chạy đến phòng thí nghiệm của tôi lục tung lên, sợ bị cậu nhìn thấy hắn bị thương."
Tiểu Trục cúi đầu nhìn xuống đất, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Lạp Tháp Nam cũng không nói gì, ôm mèo của hắn ung dung rời đi nhưng rất nhanh bị Minh Thù kéo lại, bắt hắn nghĩ cách đi bắt thú tinh hệ.
"Vực chủ, buổi tối không thích hợp săn bắn."
"Săn bắn cần gì thích hợp không thích hợp, lấy vũ khí mới của cậu ra đây."
"Ha ha…"
Bên kia một trận cười vang.
Sau đó Lạp Tháp Nam bị kéo đi.
Tiểu Trục nghe được người bên cạnh nhắc đến Trình Vũ, hắn theo bản năng vểnh tai nghe.
"…Trình Vũ trở về xem mắt."
"Xem mắt? Thật hay giả? Sẽ dọa cho các cô gái sợ chết khiếp, ha ha…"
"Cũng đến tuổi rồi, nghe nói trong nhà vẫn thúc dục còn lấy cái chết ra bắt ép, vì không lay chuyển được mới xin nghỉ đi về xem thử."
Sắc mặt Tiểu Trục có chút khó coi.
Xem mắt…
Cậu ta lúc rời đi còn cười hì hì đánh vào đầu hắn, căn bản không nhắc tới việc cậu ta trở về xem mắt.
Tiểu Trục theo bản năng mở máy liên lạc ra, người đầu tiên trong danh bạ chính là Trình Vũ, đây là lúc mới nhập học Trình Vũ ép buộc hắn lưu vào.
"Cậu ngốc như vậy gặp nguy hiểm cứ gọi tôi, tôi sẽ bảo kê cho cậu."
Tiểu Trục nghĩ nhiều năm như vậy, hắn mãi mãi vẫn ở vị thứ nhất vì sao hắn không thay đổi?
Một lát, không có kết quả.
Ngón tay đụng chạm vào cái tên đó, hình ảnh lập tức thay đổi hiển thị đang gọi đi.
Tiểu Trục bối rối muốn ngắt máy giữa chừng nhưng mà bên kia đã được kết nối.
Mặt của Trình Vũ xuất hiện ở trên màn hình, phía sau rất hỗn loạn một đám người đuổi theo hắn, kiến trúc phía sau không ngừng lùi lại.
Trình Vũ chạy cực nhanh, thở hồng hộc hỏi: "Có chuyện gì?"
"Không có…" Tiểu Trục không biết nói cái gì.
"Vậy không thèm nghe cậu nói nữa." Trình Vũ dường như rất vội.
"Trình Vũ." Tiểu Trục đột nhiên gọi một tiếng.
"Ừ?" Mái tóc màu xanh lam của Trình Vũ dưới ánh mặt
trời nhìn rất bắt mắt, hắn quay đầu lại hét lên với những người phía sau: "Mọi người đừng đuổi theo tôi nữa được không!"
Trình Vũ nói chuyện với Tiểu Trục đám người phía sau chặn hắn lại.
Trình Vũ cảm thấy hơi bực bội.
"Đợi đến tối được không?" Trình Vũ nhìn màn hình: "Tối nay tôi sẽ nói chuyện với cậu."
Lúc Trình Vũ tắt máy, Tiểu Trục nghe được bên kia có người tức giận mắng.
"Lục Trình Vũ, đồ ranh con, Lục gia đều bị hủy ở trong tay con, bảo con dẫn bạn gái về khó khăn như vậy sao?"
Tiểu Trục ngây người.
Lục…
Hắn họ Lục?
Tiểu Trục sững sờ nhìn thông tin trong máy liên lạc.
Hắn ngồi cứng đơ một hồi lâu, người xung quanh cũng giải tán gần hết, đống lửa cũng sắp tàn.
Lạp Tháp Nam giúp Minh Thù bắt thú tinh hệ xong, thấy Tiểu Trục còn ngồi ở đây liền đi tới: "Tiểu Trục…"
Tiểu Trục ngẩng đầu: "Lạp Tháp Nam, Trình Vũ họ gì?"
"Lục." Lạp Tháp Nam không chút nghĩ ngợi trả lời: "Sao vậy?"
Lục…
Hắn vẫn cho là cậu ta họ Trình.
Rõ ràng tất cả mọi nơi đều chỉ hiện… Trình Vũ.
"Trình là họ của mẹ hắn, họ gốc là Lục, cậu không biết sao?"
Hắn không biết.
Hắn cái gì cũng không biết.
Vì hắn cho tới bây giờ chưa từng hỏi.
Về sau gọi là Tiểu Trục đi! Trục trong trục lộc.
Tiểu Trục hồi trẻ đứng ở sân thượng nhìn lên những chiếc xe lướt qua trên bầu trời, thì thầm: "Tôi không có họ."
Thiếu niên cười nghiên ngả: "Về sau theo họ của tôi đi."
Tiểu Trục hồi trẻ không thích: "Trình Trục? Rất khó nghe."
Thiếu niên ra vẻ sâu xa nhìn hắn: "Không khó nghe."
Khi đó hắn chỉ cảm thấy cảm nhận của cậu ta rất đặc biệt.
Lục Trục.
Quả thực không khó nghe.
Tiểu Trục đứng lên.
"Tiểu Trục cậu đi làm gì thế?"
"Đi tìm hắn."
"Cậu biết nhà hắn ở đâu không?"
Tiểu Trục ngừng lại.
Lạp Tháp Nam thở dài.
-
Nơi nào đó ở tinh cầu.
Lục Trình Vũ bị giam ở trong phòng, buồn bực đi tới đi lui: "Này, mọi người đến lúc nào mới thả tôi ra ngoài!"
"Thiếu gia, lúc nào cậu nghĩ thông suốt việc ra mắt lúc đó sẽ thả cậu ra ngoài."
"Đồ chết tiệt!"
Lục Trình Vũ đạp một phát lên cửa.
Người bên ngoài không nhúc nhích chút nào.
"Được, tôi xem mắt được chưa!" Lục Trình Vũ quyết định thỏa hiệp trước sau sẽ tìm cơ hội chạy: "Thả tôi ra ngoài."
Lục gia xác định Lục Trình Vũ muốn đi xem mắt lúc này mới thả hắn ra.
Hắn bị một đám người trái dẫn phải dắt đi ra, hoặc nói thẳng ra là áp giải đi xem mắt.
Cửa nhà Lục gia từ từ mở ra, Lục Trình Vũ đối mặt với người bên ngoài tâm tình hơi kinh ngạc: "Sao cậu lại tới đây?"
Người bên ngoài nhẹ giọng nói: "Cậu không phải đã nói để tôi theo họ cậu sao? Bây giờ, có còn kịp không?"
Bộ dạng Lục Trình Vũ từ nghi hoặc đến mừng như điên.
"Còn kịp."
Tiểu Trục nặng nề thở phào: "Tôi cho rằng…"
"Cho rằng cái gì? Nghĩ tôi xem mắt cưới người khác sao?" Lục Trình Vũ từ trong vòng vây của người Lục gia đi tới: "Tiểu Trục, tôi chờ cậu nhiều năm như vậy, sao có thể cưới người khác."
"Xin lỗi…" Khóe mắt Tiểu Trục có chút đỏ lên: "Tôi vốn không biết."
"Bây giờ biết cũng chưa muộn." Lục Trình Vũ ôm hắn: "Nếu không, tôi thực sự bị sắp đặt đi xem mắt."
Người hắn đã bảo vệ nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.
Lục Trình Vũ kéo Tiểu Trục xoay người, hướng về một ông lão trong đám người gọi: "Ông già, tôi tìm được con dâu cho ông rồi."
Người Lục gia: "…" Thiếu gia thích nam? Đã sớm biết rồi!
Tiểu Trục ôm cổ Lục Trình Vũ, đôi môi mềm mại chạm lên trên môi hắn.
Ánh mặt trời vừa chiếu tới.
Hình bóng triền miên ngọt ngào.
"Cậu đã thích tôi từ bao giờ?"
"Không nhớ rõ."
"Nói dối."
"Coi như từ lúc tôi đặt tên cho cậu đi."
"Được."
"Tôi không thích màu tóc xanh của cậu, có thể nhuộm được không?"
"Lên được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Đúng là trời sinh!"
Về sau người của Lục gia phát hiện ra thiếu gia nhà bọn hắn vốn là từ nhỏ đã vô cùng yêu quý mái tóc màu xanh lam của mình, chỉ cần có ai đụng tới đều muốn liều mạng nhưng bây giờ lại nhuộm thành màu đen.
"Nó khiến cho cậu quá chói mắt, tôi sợ sẽ không giữ được cậu." Hắn rốt cục cũng biết vì sao mình lại ghét cái màu sắc này: "Nhưng… vì sao cậu lại cứ thích chói mắt như vậy?"
Lục Trình Vũ vuốt vuốt mái tóc màu đen: "Cho dù chói mắt như thế nào đều là của cậu, chỉ dành cho một mình cậu."
Cái tên này, trái tim này, tính mạng này đều thuộc về Lục Trục.