Minh Thù đưa tay ra phía sau một vòng, mấy thanh kiếm xuất hiện ở trong tay nàng sau đó ném về phía bọn họ.
"Cho các ngươi."
Mọi người bắt lấy kiếm một cách vô thức: "..."
Đây chính là kiếm thông thường!
"Mỗi người một thanh, thế nào, ta rất rộng rãi." Minh Thù mỉm cười.
"Yêu nữ, lại dám đùa giỡn bọn ta!" Đệ tử Xích Dương tông lập tức nổi giận.
Minh Thù dường như nghĩ đến cái gì bàn tay giơ lên.
Kiếm trong tay bọn họ đồng thời bay ra trở lại bên nàng.
Đáy mắt sư thúc hiện lên một tia sáng mờ.
Minh Thù không biết từ đâu lấy ra một cây bút, bắt đầu viết chữ lên trên chuôi kiếm.
Một lát sau thu bút, phất tay.
Kiếm lần một nữa trở lại trong tay bọn họ.
Hai chữ Hy Tà khác người ở chuôi kiếm rất bắt mắt.
Mọi người: "..." Ngươi viết lên hai chữ Hy Tà thì nó chính là Hy Tà sao?
Toàn thể đệ tử Xích Dương tông tức đến phát run.
"Các ngươi tại sao lại tức giận chứ, cái này không phải đều cho các ngươi rồi sao?" Minh Thù bày tỏ khuôn mặt chân thành.
Đệ tử nào đó cầm thanh kiếm giả trong tay ném xuống đất: "Đây là Hy Tà kiếm sao? Đây chỉ là kiếm bình thường, sư thúc, nàng ta trêu chọc chúng ta như vậy phải để cho nàng ta biết thế nào là lợi hại."
Minh Thù đưa ra khuôn mặt vô tội: "Ta vốn không có Hy Tà kiếm, các ngươi lại cứ đòi ta đưa cho các ngươi, ta ngoài cách tạo cho mỗi người một thanh, ta còn có thể làm gì khác sao?"
"Rất nhiều người ở Vân thành đã thấy thanh kiếm Hy Tà ở bên cạnh ngươi, ngươi cho rằng mọi người đều mù cả sao?"
"Đúng là mù cả!" Thanh kiếm gãy kia làm sao có thể là Hy Tà kiếm được!
"..."
Sư thúc vẫn giữ vẻ bình thản ung dung: "Ngươi thực sự không giao Hy Tà kiếm ra đây?"
"Ta cho các ngươi, các ngươi lại không lấy không trách ta được."
Biểu cảm sư thúc ngưnng lại xung quanh không gió mà bay, sư thúc bước về phía trước một bước, áp lực mạnh mẽ xuất hiện.
Bà nó chứ, sao lợi hại như vậy.
Muốn hại chết trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
Minh Thù tranh thủ thời gian bảo vệ tốt đồ ăn vặt của mình.
Đệ tử bản tông đứng ở sau lưng sư thúc đều cảm giác nhũn cả ra, nữ nhân bên kia y phục đỏ rực phấp phới, mái tóc tung bay nhưng tâm tình lại không có nửa điểm biến hóa, bờ môi khẽ cười, vững vàng đứng đó.
Trong lòng sư thúc tràn đầy hoảng sợ.
Nghe nói tu vi của Thất Nguyệt cũng không cao lắm, trước đây bị người ta tấn công còn bị thương phải chạy trốn.
Nhưng nàng đối mặt với áp lực của mình, vậy mà một chút phản ứng cũng không có?
"Xong rồi?"
Sư thúc nhíu mày, phóng thích toàn bộ sức mạnh, những thứ treo ở những ngôi nhà xung quanh đều bị nghiền nát, từ trên không rơi lả tả xuống đất.
Nhưng nữ nhân đối diện đang đứng trong vòng bão táp vẫn đứng y nguyên.
"Đinh đinh..."
Tiếng chuông lanh lảnh từ trong vòng bão táp truyền ra, đôi mắt sư thúc trợn to, sức mạnh của hắn nhanh chóng quay vòng trở về.
"Bụp!"
Gió ngừng người ngã.
Tĩnh lặng.
Sư thúc bị ngã vào bên trong sạp hàng nhỏ cạnh đường, nửa người bị che lại.
"Phụt"
"Sư thúc!"
"Sư thúc, người không sao chứ!"
Các đệ tử lấy lại tinh thần luống cuống tay chân kéo sư thúc từ trong sạp hàng đứng dậy.
Sư thúc ôm ngực, khóe miệng còn dính máu, sắc mặt ảm đạm lại kiêng kỵ nhìn chằm chằm Minh Thù.
Minh Thù lắc lắc mái tóc ngắn ngang trán vốn không tồn tại, cười khí phách: "Ta không phải thổi phồng, đồ chơi linh lực này ta chơi đùa được so với các ngươi còn giỏi hơn, ngươi tìm một kiếm tu đánh với ta có lẽ sẽ không thua khó coi như vậy."
Ý của lời này là bất kể tới cái gì đều sẽ thua.
Đệ tử Xích Dương tông bị lời nói ngông cuồng của Minh Thù chọc tức đến mức, hận không thể rút kiếm đi qua chém chết nàng.
"Ngươi..." Sư thúc vừa mở miệng đã cảm thấy khí huyết dâng lên, hắn phải ổn định một lúc lâu: "Ngươi rốt cuộc làm sao làm được như thế?"
Hắn từng gặp qua người khác có thể chống lại sức mạnh của hắn, cũng đã thấy có người có thể mang công lực của người khác bắn ngược trở về, nhưng đó là lợi dụng công lực của bản thân hắn so với người khác mạnh mẽ hơn.
Nhưng vừa rồi...
Chỉ có của hắn, hắn không có cảm giác nàng phát ra bất cứ công lực gì cả.
"Ta ngu gì nói cho ngươi biết, ngươi ngộ ra được thì sao?" Minh Thù cười.
Sư thúc cảm thấy sụp đổ: "Ngươi không phải là ma tu sao?"
Minh Thù: "Ma tu thì sao? Ta không sử dụng linh lực."
Sư thúc: "..."
Tuy là cảm thấy có chỗ không đúng nhưng hắn không có từ gì để phản bác.
Từ lúc mới gặp tới bây giờ, hắn quả thực không cảm giác thấy linh lực thuộc về nàng.
Minh Thù nhìn sắc trời: "Nên đi ăn cơm trưa không chơi đùa với các ngươi nữa, lần sau
muốn bị đánh hoan nghênh tới tìm ta."
"..."
-
Minh Thù trở lại sân nhà Trường Sinh, Trường Sinh đã đã trở về, Liên Kính đã bị nàng bán đi không thấy đâu, không biết là không chạy mất hay là tự mình đi ra ngoài giả danh lừa bịp rồi.
Trường Sinh ngồi ở trong sân giặt quần áo.
"Nhiều máu như vậy, ngươi đi giết người về?"
Nước trong chậu gỗ trở thành màu đỏ của máu, y phục vốn màu xanh nhạt bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.
"Không có." Trường Sinh đổ nước đi, lấy nước trong giặt thêm một lần sau đó treo lên.
Dường như trong lòng Trường Sinh có việc gì đó, Minh Thù thấy hắn là lạ, không quan tâm đến hắn nữa tự mình đi tới dưới mái hiên ngồi ăn đồ ăn vặt.
Lúc nửa đêm, Minh Thù đang ngủ thật ngon ngoài cửa bỗng bị đập rầm rầm.
Minh Thù chỉ ở ngoài sân, vì nhà của Trường Sinh không có thừa phòng nào.
Nàng ngồi lên trên ghế, lấy ra một miếng mứt hoa quả nhét vào trong miệng, mùi vị ngọt ngào làm tan cơn buồn ngủ.
Vừa hay lúc đó Trường Sinh cầm đèn đi ra, chậm rãi ra mở cửa.
"Trường Sinh đại phu, mau cứu, mau cứu tiểu thư nhà ta."
Vẫn là Xuân Hoa cô nương mà ban ngày đã gọi cửa, giọng nói run rẩy dường như không thể điều chỉnh.
"Xuân Hoa cô nương, ta bất lực rồi."
"Trường Sinh đại phu, cầu xin ngài, nếu ngài không cứu tiểu thư... tiểu thư coi như xong, Trường Sinh đại phu, bọn họ đều nói ngài y thuật vô song, cầu xin ngài!"
Ánh sáng lờ mờ chiếu lên hình bóng Trường Sinh, trong mông lung thêm vài phần cô quạnh: "Xuân Hoa cô nương, việc này ta thực sự không làm được gì, mọi người tốt nhất mời người trong tiên môn để giải quyết, ta nghe nói người của Xích Dương tông đang ở trong thành, mọi người nên đi cầu xin bọn họ!"
Xuân Hoa than thở khóc lóc: "Bọn họ nhất định sẽ giết tiểu thư, Trường Sinh đại phu, tiểu thư vô tội!"
"Nếu như có thể giữ lại tiểu thư nhà cô, bọn họ sẽ nghĩ cách."
"Trường Sinh đại phu, ta biết một phần thuốc bằng mười năm tuổi thọ, chỉ cần ngài cứu tiểu thư dùng tất cả tuổi thọ còn lại của ta đều cho ngài, ta cũng nguyện ý. Trường Sinh đại phu, cầu xin ngài mau cứu tiểu thư."
Trường Sinh dường như không ngờ tới, nhưng sau đó vẫn lắc đầu: "Thuốc này, các người không mua nổi."
"Vì sao?" Xuân Hoa nóng nảy: "Ta nguyện ý cho ngài tất cả tuổi thọ của ta, ta còn trẻ như vậy, ta có thể sống rất lâu."
Bất kể Xuân Hoa có cầu xin thế nào, Trường Sinh vốn là người dễ nói chuyện bây giờ đều từ chối để lại người ở ngoài sân.
Trường Sinh cầm đèn đứng ở sau cửa, hình bóng của hắn được bao phủ trong một lớp ánh sáng mờ mờ.
Minh Thù thấy việc không liên quan đến mình lại nằm xuống.
Mặt trăng lên cao tới đỉnh đầu, ánh trăng chiếu vào trong sân nhỏ dát lên một tầng ánh sáng mông lung.
Bên người xuất hiện thêm một bóng ma.
Minh Thù liếc mắt nhìn.
Trường Sinh không biết qua đây từ lúc nào.
Minh Thù cầm lấy mứt hoa quả cắn một miếng: "Có việc gì?"
Trường Sinh để đèn xuống ngồi xếp bằng dưới đất, dưới ánh trăng mờ hắn hỏi: "Cô đã nghe qua... yêu thai chưa?"
"Yêu thai không phải là yêu thai sao, có cái kỳ quái đâu." Minh Thù thuận miệng đáp một tiếng.
Trường Sinh lại hỏi: "Vậy đã cô nghe qua yêu cốt chưa?"
Minh Thù sững sờ.
Yêu cốt không phải là xương cốt bình thường của của yêu quái, chỉ có yêu vương mới có yêu cốt.
Nàng một lúc sau mới lên tiếng: "Yêu vương xuất thế, vậy càng náo nhiệt."