Minh Thù quyết định không nói nhảm, trước tiên đem yêu vương giết chết tránh một lát nữa có người đến.
Nàng đem yêu cốt đá về phía Liên Kính bên kia, đặt yêu vương trên đất thuận tay lượm một nhánh cây, hai tay nắm chặt.
“Ngươi làm cái gì?”
“Giết hắn.”
Nam nhân rít gào: “Dừng tay, ngươi dám!”
Minh Thù nghiêng đầu: “Có cái gì không dám, ngươi xem đi, ta đây liền giết cho ngươi xem.”
Màu máu đỏ rực trong mắt yêu vương đều tràn ra, cành cây kia nhỏ bé yếu ớt từ xa đến gần.
Cành cây mềm mại như kiếm nhọn, thẳng tắp đâm thủng vị trí trái tim yêu vương.
Đôi mắt yêu vương đỏ ngầu, sự độc ác và hung hãn dường như trào dâng, đáng tiếc ánh mắt đang dần dần ảm đạm, hắn mở miệng chật vật hô hấp.
Hắn...
Lại bị một nhánh cây giết chết.
-
Lúc tông chủ Vô Cực kiếm tông và Càn Nguyên tông chạy đến, Minh Thù đã nhóm lửa bắt đầu nướng thịt.
Nam nhân trợn mắt, hộc máu nằm trên mặt đất, ngực phập phồng chứng minh hắn còn sống.
Hai người liếc nhau.
Không đúng, nàng ta nướng cái gì?
Yêu vương đâu?
“Thất Nguyệt cô nương, yêu vương đâu?” Tông chủ Càn Nguyên tông tiến lên hai bước, ánh mắt bất động quan sát bốn phía, xác định không có thứ gì hư hư thực thực như yêu vương, cuối cùng nhìn nàng nướng gì đó.
Nàng sẽ không đem yêu vương nướng ăn chứ?
“Ừm.” Minh Thù nướng gì đó trong tay.
Tông chủ Càn Nguyên tông: “...”
Tông chủ Vô Cực kiếm tông: “...”
Nghiêm túc sao?
Yêu vương đấy!
Ngươi lại mang nướng ăn?
“Nhìn các ngươi sợ kìa.” Minh Thù đưa thịt quay lên mặt: “Ta không ăn thứ đó đâu.”
Tông chủ Vô Cực kiếm tông vô cùng nghiêm túc: “Yêu vương ở đâu?”
Đó là một ma tu, nàng giết yêu vương hay là thả yêu vương, hoặc là thông đồng với yêu vương làm bậy, ai cũng không nói chắc được.
Bọn họ phải tận mắt thấy yêu vương mới có thể yên tâm.
Minh Thù tự nhiên cười nói: “Ta mạn phép không nói cho các ngươi biết.”
Có tức hay không?
Có tức hay không!
“...”
“Thất Nguyệt cô nương...” Tông chủ Càn Nguyên tông còn muốn nói đã bị tông chủ Vô Cực Kiếm tông ngăn lại.
Phía sau Minh Thù dần dần trồi lên một đoàn quỷ lửa.
Tông chủ Càn Nguyên Tông cả kinh: “Ma tộc...”
Là tông môn cung phụng phong ấn Ma tộc, tông chủ Càn Nguyên Tông vô cùng khó chịu.
Đang yên đang lành, Ma tộc làm sao lại ra được?
Hắn dùng ánh mắt quái dị liếc Minh Thù vài lần: “Ma tộc là ngươi thả ra?”
Minh Thù: “Nếu không... là ngươi thả ra sao?”
Tông chủ Càn Nguyên Tông: “Ngươi thả Ma tộc ra làm gì?”
Minh Thù: “Tìm yêu vương.”
Tông chủ Càn Nguyên Tông: “... Ngươi vì tìm yêu vương, đem Ma tộc thả ra sao?”
Kẻ ma tu này đầu óc có bị bệnh không?
Ma tộc và Yêu tộc đều không phải là thứ tốt gì.
Yêu tộc tàn nhẫn là một chuyện.
Ma tộc lòng dạ hẹp hòi không biết xấu hổ, báo thù có thể chờ mấy trăm năm. Không phải người người đều có thể phi thăng, chỉ chờ tới lúc ngươi dầu hết đèn tắt, chúng nó sẽ tập thể báo thù.
Giới tu chân còn chưa kiên trì lại không biết xấu hổ bằng bọn chúng.
Hai chủng tộc này muốn so với cao thấp, Ma tộc chắc thắng, hao tổn cũng có thể dây dưa đến chết ngươi.
Hiện tại tung tích yêu vương không rõ, ma tu thả Ma tộc đi ra này...
Bọn họ là đánh hay là không đánh?
Tông chủ Vô Cực kiếm tông hạ giọng: “Thanh kiếm trên tay ngươi chắc là Liên Kính.”
Trước đây Liên Kính cũng là bị phong ấn cùng Ma tộc.
Phong ấn Ma tộc bị phá, nàng một lúc cầm Hy Tà kiếm, một lúc cầm Đoạn Hư kiếm, nếu như là Liên Kính vậy còn nói được.
Đang nói thì thấy xa xa nam nhân áo đen tiến gần.
Nam nhân dáng người như ngọc, khí chất ngạo nghễ, trong lúc đi cảnh sắc chung quanh dường như đều nhạt màu.
Trong tay hắn nắm một đoạn xương màu đỏ yêu khí quanh quẩn, hắn lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Tông chủ Càn Nguyên tông nhíu mày một cái, đáy mắt chứa sự kinh hãi, chân đều lui nửa bước.
Tông chủ Vô Cực kiếm tông đảo mắt qua bên người đó, tỉ mỉ quan sát nam nhân đối diện, có chút hình ảnh lâu đời dần dần hiện lên.
Liên Kính đem yêu cốt đưa cho tông chủ Càn Nguyên tông.
“Điện hạ...” Tông chủ Càn Nguyên tông thất thanh.
Càn Nguyên tông thờ phụng phong ấn Ma tộc, có quan hệ rất sâu với Liên Kính.
Năm đó... vị điện hạ này bái nhập tông môn bọn họ, mặc dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa.
Hiện tại tông môn cũng còn bức tranh chân dung của hắn.
Nếu không... ông ta cũng sẽ không thể nhìn qua đã nhận ra.
“Ta hiện tại chỉ là kiếm linh Liên Kính.” Giọng nói Liên Kính hơi nhạt, đem yêu cốt bỏ vào trong tay tông chủ Càn Nguyên Tông: “Chuyện Ma tộc, ta tự có chừng mực,
mọi người không cần nhúng tay vào.”
“Vâng.” Tông chủ Càn Nguyên Tông theo bản năng đáp ứng.
“Đi thôi.”
Tông chủ Càn Nguyên Tông không có chút nghi vấn nào, nháy mắt với tông chủ Vô Cực kiếm tông, nắm yêu cốt rời đi.
Minh Thù gọi hắn lại: “Người kia... làm phiền ném giúp.”
Tông chủ Càn Nguyên Tông nhìn liếc mắt nhìn nam nhân thở yếu ớt trên mặt đất, khóe miệng giật một cái, nhưng khi Liên Kính nhìn soi mói chỉ có thể quay người rời đi.
Đợi đi thật xa, tông chủ Càn Nguyên Tông mới thở phào.
“Hắn thế mà không chết.”
Biểu cảm tông chủ Vô Cực Kiếm Tông có chút ngạc nhiên.
Tông chủ Càn Nguyên Tông nói: “Nghe đồn vị điện hạ này đã từng là người tiếp nhận qua tổ thần long tộc, là truyền thừa duy nhất của long tộc, chúng ta không sinh vào lúc đó, bây giờ đã có cơ hội nhìn thấy vị long tộc điện hạ này.”
Tông chủ Vô Cực Kiếm Tông nhìn mặt trời mới mọc: “Thời đại kia ấy à...”
Đó là một thời kỳ còn loạn hơn so với hiện tại.
Yêu ma hoành hành.
Nhưng cũng là thời kỳ dễ dàng phi thăng hơn, kim đan khắp mọi nơi, nguyên anh rải đều khắp chốn.
Vô số nhân vật truyền kỳ đều là phát xuất từ thời đại đó.
Mà vị long tộc điện hạ đó là thiên tài xuất hiện kinh diễm nhất thời đại cuối cùng kia, tất cả mọi người cảm thấy hắn sẽ phi thăng sẽ có thành tựu cao hơn.
Đáng tiếc, hắn chọn cùng yêu ma hoành hành loạn thế.
Yêu vương đã chết.
Ma tộc... có Liên Kính, dường như đã hết chuyện của bọn họ?
Tông chủ Càn Nguyên tông vẻ mặt nghi hoặc: “Vì sao điện hạ muốn ở cùng Thất Nguyệt?”
Tông chủ Vô Cực kiếm tông: “Ngươi vừa rồi vì sao không hỏi?”
“Ta nào dám chứ!” Chớ nhìn hắn tuổi còn trẻ so với bọn họ, người ta là tiền bối, người ta xuất hiện lúc còn phong vân bọn họ còn chưa ra đời đấy.
“Ha ha...”
“Lão già kia ngươi cười cái gì, lẽ nào vừa rồi ngươi dám hỏi?”
“...”
-
Liên Kính cho tông chủ Càn Nguyên tông yêu cốt, là của yêu vương không may kia mới sinh ra còn chưa kịp khuấy động thiên hạ.
Yêu cốt là then chốt để yêu vương thành hình, nếu không xử lý thích đáng yêu vương ngóc đầu trở lại chỉ là vấn đề thời gian.
Còn như cái này có thể hiệu lệnh bầy yêu, thì bị Liên Kính giữ lại cho Minh Thù.
Minh Thù trở lại thôn đó, trong thôn phần lớn nhiều người đã rút đi khỏi.
Người Càn Nguyên tông ở lại nhiều nhất, vì thiếu tông chủ bọn họ đang ở chỗ này.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đã trở về.” Thiếu tông chủ vui mừng vẫy tay Minh Thù: “Ta cũng biết tỷ nhất định sẽ trở lại.”
Minh Thù: “...” Trẫm cũng không ngờ cha ngươi lại bỏ ngươi chạy!
Thiếu tông chủ sà vào lòng Minh Thù, đưa đồ trong tay hắn tới, cười phá lệ lấy lòng: “Tỷ tỷ, nhìn xem, ta cất cho tỷ đó.”
Liên Kính không biết thay đổi kiếm gì mà xanh biếc, tán loạn bên người Minh Thù.
Nàng ôm hắn làm cái gì!
Nàng chưa từng ôm qua ta!
Dựa vào cái gì ôm hắn!
Buông tay buông tay, buông tay ra cho lão tử!