Minh Thù chưa kịp đi bắt Diệp Tây Phong.
Vì bọn họ bị Giản Thư tóm được.
Mặt Giản Thư đen lại dạy dỗ Diệp Tây Phong một trận, dẫn theo hai người lên xe.
Minh Thù ăn đồ ăn vặt như người rảnh rỗi, còn Diệp Tây Phong nằm sấp trên ghế lái.
Giản Thư dẫn bọn họ đi ăn cơm.
Địa điểm là quán rượu có tiếng ở thành phố.
Mặc dù Diệp Tây Phong có tiền nhưng suy cho cùng vẫn đang đi học, nên trong nhà không thể cho hắn quá nhiều tiền tiêu xài.
"Hề Hề cảm thấy gần đây thế nào?"
"Ừm... Rất tốt." Đồ của trường học không thể ăn thế nhưng đồ bên ngoài trường học tạm được.
"Thân thể có thoải mái hay không?"
"Không." Có chút đói.
"Có chỗ không thoải mái nhất định phải nói với anh, đừng để cho mọi người lo lắng."
Diệp Tây Phong ở bên cạnh lật thực đơn đến vang lên tiếng "sột soạt", cô có thể có cái gì không thoải mái chứ một ngày còn ăn nhiều hơn hắn.
"Diệp Tây Phong gọi món ăn cho tốt nhé." Giản Thư nhìn sang.
"..." Không làm, có bản lĩnh thì em gái anh làm đi!
Đợi Giản Thư hỏi xong, Diệp Tây Phong cũng gọi đồ ăn xong.
"Anh Giản Thư, lần này anh trở về ở lại bao lâu?"
Giản Thư liếc nhìn hắn: "Làm gì?"
Diệp Tây Phong xoa đôi bàn tay: "Không phải sắp đến sinh nhật của cha già nhà em rồi sao? Em muốn để anh giúp em đến chợ đồ cổ mua quà."
"Nửa tháng."
"Lâu như vậy?" Diệp Tây Phong kinh ngạc.
"Gần đây nước ngoài có chuyên gia bệnh tim tới bệnh viện thành phố tổ chức giao lưu học thuật, anh thuận tiện dẫn Hề Hề đi làm kiểm tra định kỳ. Thứ bảy tuần này chắc có thời gian, em đến nhà đi."
Minh Thù: "..."
Diệp Tây Phong: "..."
...
Thứ bảy, sáng sớm Diệp Tây Phong đã qua đó.
Vừa đúng bà Giản ở nhà, làm đi làm lại một bàn bữa sáng dinh dưỡng, Diệp Tây Phong cũng ăn đến căng bụng, Minh Thù còn đang thong thả ung dung uống sữa tươi.
"Hề Hề nên ăn nhiều một chút, một chút thịt trên người cũng không có."
"Dì à, dì không cảm thấy cô ấy ăn quá nhiều rồi sao?" Diệp Tây Phong chỉ vào một mâm trống không trên bàn.
Đây cũng quá dễ ăn rồi.
Đây chỉ mới là bữa sáng thôi!
Sau này ai nuôi nổi chứ.
Bà Giản nhìn mâm trống không trên bàn, cưng chiều nói: "Sáng mai mẹ sẽ làm thêm nhiều món hơn như vậy cho con."
Minh Thù chắp hai tay: "Cám ơn mẹ."
Diệp Tây Phong: "..." Nhà này điên rồi.
Bà Giản mừng rỡ vô cùng: "Uống sữa xong đi thay quần áo, mẹ mua thêm mấy bộ trong tủ quần áo của con rồi, đi ra ngoài phải mặc đẹp một chút nhé."
Trước đây bảo bối nhà bà không ăn uống gì, bà buồn chết được.
"Mẹ, Hề Hề thật sự ăn hơi nhiều."
Giản Thư vừa thắt cà vạt vừa xuống lầu.
Diệp Tây Phong liên tục gật đầu, cuối cùng cũng có người bình thường.
"Lúc Hề Hề vừa trưởng thành, ăn nhiều một chút thì sao? Ba con nuôi được." Tuy rằng bây giờ ăn hơi nhiều chút nhưng tình trạng sức khỏe của bảo bối nhà bà rất tốt.
"Con không phải ý đó..." Giản Thư đối diện ánh mắt cảnh giác của Minh Thù, lập tức không dám nói nữa: "Ăn xong rồi? Đi thay quần áo đi."
Diệp Tây Phong: "..."
...
Chợ đồ cổ ở trung tâm thành phố, chiếm giữ mấy con phố người càng nhiều vào cuối tuần, Giản Thư che chở cho Minh Thù đi vào chính giữa.
Đồ cổ nơi này có thật có giả.
Có người từng vét được đồ cổ trăm ngàn ở chỗ này.
Cho nên có thể mua được đồ thật hay không thì xem mắt nhìn và vận may của bản thân.
Lúc Giản Thư còn là thiếu niên cảm thấy hứng thú đối với đồ cổ, có lòng bái sư phụ học được một khoảng thời gian. Mặc dù hiện tại không làm nghề này nhưng hiểu được nhiều hơn người ngoài ngành.
Diệp Tây Phong muốn mua một bức tranh, nhưng nếu muốn mua đồ thật thì không tốn tiền là khẳng định không thể được.
Cho nên Diệp Tây Phong cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Bọn họ xem một vòng, không tìm được tác phẩm nào có thể mua vào.
Cuối cùng Diệp Tây Phong quyết định mua một cái bình trước khi trở về cho cả nhà xem.
Tiệm này có mặt tiền, đại sảnh sạch sẽ sáng sủa.
Đại sảnh vẫn còn người đang xem, Minh Thù liếc mắt một cái rồi ngừng lại.
"Cô gái, đây chính là "bảo vật cửa hàng thị trấn" trong cửa hàng của chúng tôi, nếu thích thì phải giữ chặt." Chủ quan đang tâng bốc với khách hàng.
Đại sảnh tổng cộng hai nhóm người, ngoại trừ hai ông lão đang đứng xem bên phía kệ còn có một nam một nữ đứng ở trước quầy.
Người đàn ông không chênh lệch tuổi tác mấy so với Giản Thư đeo mắt kính gọng vàng, có chút không nhịn được đứng ở trước quầy.
Thấy có người đứng lên, người đàn ông theo quán
tính liếc một cái, đang chuẩn bị chuyển ánh mắt lại nhanh chóng dời trở về, đẩy mắt kính giống vậy: "Giản đại công tử."
Xưng hô này thực sự kỳ lạ, người bình thường cũng có thể nghe ra ác ý tràn ngập.
"Người của Hàn gia." Diệp Tây Phong giải thích bên tai Minh Thù: "Thuộc về quan hệ cạnh tranh với nhà em."
Sự chú ý của Minh Thù không ở trên người của vị Hàn gia này, mà là ở trên người Lê Mộng bên cạnh hắn.
Lê Mộng không thể cậy vào vị trí trên nguyên chủ nhưng bây giờ lại bám trên một người khác.
Bất kể thay đổi kịch bản thế nào, nhân vật chính nên đi thế nào thì vẫn sẽ đi về phương hướng ấy.
Lê Mộng hiển nhiên cũng nhìn thấy đám người Minh Thù, Lê Mộng bình tĩnh hơn thời điểm ở trong thôn một chút, nhìn thấy Minh Thù cũng là bộ dạng không quen biết.
"Vị này chính là?" Hàn Ứng giả vờ trò chuyện hai câu với Giản Thư, sức chú ý lập tức chuyển lên trên người Minh Thù: "Nghe nói Giản đại công tử có một người em gái, lẽ nào vị này chính là tiểu thư Giản gia bị che giấu?"
Khuôn mặt giống nhau ấy không cần Giản Thư thừa nhận Hàn Ứng cũng biết. Đây nhất định là vị tiểu thư Giản Gia trước giờ đều không xuất hiện trước mặt người khác.
Giản Thư che ở trước người Minh Thù: "Có chuyện gì?"
"Khẩn trương như vậy làm gì, chỉ là là quen biết một chút cô gái nhỏ cô nói xem đúng không?" Hàn Ứng nghiêng người, nhìn về phía Minh Thù.
Hàn Ứng híp mắt một cái, cô gái này trông thật đặc biệt.
Người đàn ông trước mặt ánh mắt có chút trần trụi, cũng không phải dục vọng nhìn thấy cô gái xinh đẹp chỉ là một sự ác ý rất kỳ lạ.
Cũng có lẽ vì cô là em gái của Giản Thư.
Có lẽ cho rằng bản thân người này chính là biến thái...
Dù sao Minh Thù biết hắn không có ý tốt là được, lý do là gì không quan trọng.
Minh Thù ngược lại cho hắn một nụ cười tươi tắn: "Tôi không có hứng thú với việc quen biết với dạng không phải loài người."
Sắc mặt Hàn Ứng u ám nhưng thoáng chốc liền biến mất.
"Hàn Ứng!" Giản Thư xách cổ áo hắn ném hắn trở về, giọng mang theo sự cảnh cáo: "Cậu dám có ý đồ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
Hàn Ứng giải cứu chính mình ra từ trong tay Giản Thư, nhếch miệng lên: "Em gái trông xinh đẹp như vậy, nếu tôi là Giản đại công tử cũng phải giấu cô ấy trong nhà."
Giản Thư vung một nắm đấm qua đó.
Hàn Ứng bị đánh đụng vào quầy hàng phía sau, chủ quán thét một tiếng rồi vội vã ôm lấy một cái bình hoa xanh trên quầy.
Lê Mộng tiến lên trước đỡ Hàn Ứng: "Anh không sao chứ?"
Hàn Ứng rút tay về.
Lê Mộng đứng tại chỗ có chút lúng túng, tay chân cũng không biết để vào đâu.
Hàn Ứng không hề có chút cảm giác, giơ tay lau vết máu trên mép miệng, gỡ mắt kính gọng vàng xuống lau: "Thật đúng là hiếm có, đã lâu không thấy Giản đại công tử tức giận dữ dội đến vậy... Ừm, em gái nhỏ này rất quan trọng."
Giản Thư lạnh như băng nhìn hắn.
Hàn Ứng đeo mắt kính trở lại: "Hôm nay tôi không có thời gian, không thể trò chuyện cùng em gái nhỏ, vậy ngày khác nói tiếp nhé."
Hắn quay đầu nhìn chủ quán: "Bọc hai món đó lại."
Minh Thù không để ý uống viên thuốc trong tay, chờ bọn họ hoàn tất hết sổ sách nhìn Hàn Ứng dẫn Lê Mộng rời khỏi.