Hàn Thiến nghe thấy tiếng rên của cô ta, ngược lại càng dùng sức giật.
Da đầu Hàn Lê Mộng bị kéo căng, tóc bị rụng rớt xuống rất nhiều.
"Kẹp tóc này ai cho cô lấy, đây là kẹp tóc tôi thích nhất." Hàn Thiến thật sự cũng không thích kẹp tóc này lắm.
"Cái này là anh hai tặng..." Khóe mắt Hàn Lê Mộng ửng đỏ: "Tôi không biết là của cô."
"Nói bậy, sao anh hai lại lấy đồ của tôi tặng cho cô, nhất định là cô trộm rồi!" Giọng Hàn Thiến rất lớn, người trong cả phòng học đều đã nghe thấy.
"Không phải, thật sự là anh hai cho tôi." Hàn Lê Mộng nhận thấy ánh mắt của bạn học trong phòng học: "Thiến Thiến, chúng ta qua phía bên cạnh nói chuyện đi."
"Đừng mà, các cô qua bên cạnh nói, chúng tôi xem kịch hay gì nữa."
Giọng nữ trong trẻo từ trong phòng học vang lên.
Hàn Thiến thuận tiện nhìn sang chỉ thấy một nữ sinh ngồi trên bàn học, một chân đạp ghế một chân chống phía sau mép bàn học, ngồi vô cùng phóng khoáng.
Nhưng bộ dạng nữ sinh trông đẹp tinh tế giống như búp bê được kỳ công chế tạo trong tủ kính. Khuôn mặt cô mang theo nụ cười, toàn thân lộ ra vẻ dịu dàng vô hại khác biệt với tư thế kỳ lạ của cô.
Học sinh trong phòng nhao nhao thẹn thùng.
Bọn họ cũng muốn xem kịch hay, nhưng cô trắng trợn nói ra như vậy thì có chút không ổn rồi?
Hàn Thiến cảm thấy Minh Thù có chút quen mắt nhưng có lẽ cô ta chưa từng thấy nữ sinh này.
Hàn Thiến rất nhanh thu tầm mắt lại, lấy tay chọc vào Hàn Lê Mộng: "Cô không chột dạ, tại sao muốn qua bên cạnh nói chuyện? Chột dạ rồi à? Cô ăn đồ nhà tôi, dùng đồ nhà tôi, còn trộm đồ nữa, quả nhiên là ở nông thôn đến."
"Tôi không có lấy đồ của cô."
Hàn Lê Mộng nói một chữ dừng một lúc.
Kẹp tóc này vốn chính là Hàn Ứng cho cô ta.
"Còn không thừa nhận."
Hàn Thiến giơ tay lên tát một cái qua đó.
Đầu Hàn Lê Mộng nghiêng sang một bên, thân thể cũng nghiêng qua một bên đụng vào khung cửa làm đầu sưng đỏ một mảng trong chớp mắt.
Hàn Thiến vẫn không dừng tay, níu cô ta lại mà đánh: "Cho cô trộm đồ của tôi."
Lúc này Hàn Lê Mộng không đánh trả, vậy cũng chỉ có thể chịu đòn.
Hàn Thiến dẫn theo người giúp đỡ, tuy Hàn Lê Mộng quen biết mấy chị em giả tạo kia nhưng lúc này đâu ai dám đứng ra, cho nên Hàn Lê Mộng dường như bị Hàn Thiến đè xuống đánh.
Lê Nhạc có chút không muốn xem nữa.
"Cô đi làm gì?" Minh Thù ngăn cô ấy.
"Gọi thầy." Lê Nhạc nói.
"Cô đã quên trước đây cô ta ức hiếp cô thế nào rồi sao?" Minh Thù nói: "Tràn ngập lòng đồng tình vẫn không bằng học hỏi kỹ năng nấu ăn."
Lê Nhạc: "..."
Lòng đồng tình liên quan gì với kỹ năng nấu ăn?
Minh Thù xoay Lê Nhạc trở lại, để cô ấy trở về chỗ ngồi: "Trở về học tập cho giỏi, học kỹ năng nấu ăn cho tốt."
Lê Nhạc: "???"
Lê Nhạc không thể đi gọi thầy nhưng thầy vẫn đến. Suy cho cùng gây ra tiếng động lớn như vậy, học sinh trên dưới lầu đều chạy đến vây xem.
Thầy dẫn Hàn Lê Mộng và Hàn Thiến đi.
Một lát sau thầy lại quay trở về.
"Diệp Tây Phong, Giản Hề, các em cũng đến đây."
Diệp Tây Phong mới vừa tỉnh ngủ: "???"
Minh Thù run chân ăn đồ ăn vặt: "???"
Diệp Tây Phong ném ánh mắt nghi ngờ đến Minh Thù, cô lại làm gì rồi?
Minh Thù nhún vai vô tội, xem phim ngăn cản một vài cứu viện, nằm cũng trúng đạn rồi.
Trong phòng làm việc.
Chủ nhiệm lớp của Hàn Thiến cùng chủ nhiệm của lớp bọn họ lớp đều ở đây, Hàn Thiến ưỡn ngực vẻ mặt ngạo nghễ mình không sai, khác với Hàn Lê Mộng cúi đầu nức nở bên cạnh.
Hàn Lê Mộng biết những người này dễ đồng tình người yếu hơn.
Hàn Thiến có chống lưng, cô ta không có cho nên cô ta chỉ có thể tranh thủ sự đồng tình của thầy.
"Diệp Tây Phong, Giản Hề, vừa rồi có phải các em châm ngòi thổi gió hay không?"
Minh Thù và Diệp Tây Phong cùng đi vào, chủ nhiệm lớp nghiêm mặt hỏi.
Diệp Tây Phong không nói, trong trường là học sinh gây chuyện bọn họ đều nghe thấy.
Nhưng cô gái Giản Hề này rõ ràng trông xinh đẹp lanh lợi, nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng, cảm giác đầu tiên cho người khác không phải học sinh gây chuyện.
Nhưng đây mới khai giảng nửa tháng, cô gái này lên lớp không phải thất thần thì chính là ăn uống.
Bây giờ đã bắt đầu trốn học.
Còn có đám người của Diệp Tây Phong kia bảo vệ cho cô.
Nhất định là Diệp Tây Phong làm hư cô gái này rồi.
Đầu Diệp Tây Phong vẫn lờ mờ như cũ: "???"
Minh Thù rất thẳng thắn: "Xúi giục."
Diệp Tây Phong: "..."
Không phải chứ tiểu tổ tông, cô xúi giục rồi chính là xúi giục rồi
cô còn thừa nhận cái gì!
Chủ nhiệm lớp nghẹn họng: "Nhìn thấy bạn học gây mâu thuẫn, vì sao không khuyên giải ngược lại còn châm ngòi thổi gió?"
Minh Thù nháy mắt: "Thầy muốn nghe lời thật hay là lời nói dối?"
Đôi mắt của chủ nhiệm lớp hiện lên tia giận dữ: "Có gì khác biệt?"
"Một cái thì bịa chân thành một chút, một cái thì thuận miệng bịa thôi." Minh Thù dừng một chút, nghiêng đầu cười: "Trên bản chất thì không có gì khác biệt cả."
"Phụt..."
Các thầy cô khác trong phòng làm việc đều cười phụt cả rồi.
Học sinh này lợi hại nha.
Chủ nhiệm lớp cắn răng: "Nói chuyện đàng hoàng cho tôi! Tại sao phải làm như vậy?"
Gương mặt Minh Thù chân thành: "Thấy bạn ấy không thoải mái."
"Phụt..."
Không được, bọn họ phải bị học sinh này chọc cười.
Dạy học nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy nói lý do "thấy bạn ấy không thoải mái" đến "cây ngay không sợ chết đứng" như vậy.
Mặt chủ nhiệm lớp đều bị bôi đen rồi.
"Thầy, em chỉ nói một câu thôi. Người ra tay đánh người lại không phải em, thầy bắt em không thả, có chút không phân biệt được chủ yếu và thứ yếu." Minh Thù cười híp mắt nói: "Không thì chờ lần sau em ra tay, thầy lại nói chuyện với em nhé?"
Chủ nhiệm lớp: "..." Em còn muốn đánh người?
Mời phụ huynh!
Phải mời phụ huynh!
"Gọi phụ huynh em tới cho tôi, còn em nữa Diệp Tây Phong!" Phải nói chuyện thật tốt với phụ huynh Diệp Tây Phong, không thể để hắn làm hư con của người khác!
Diệp Tây Phong: "..." Sao còn có hắn nữa?
...
Minh Thù và Diệp Tây Phong bị đuổi ra phòng làm việc, Minh Thù lấy ra một viên kẹo rồi lột vỏ bỏ vào trong miệng "chẹp" hai cái.
"Viên thuốc."
Diệp Tây Phong ôm đầu: "Bây giờ cô chỉ muốn chấm hết à? Đi sớm vậy làm gì chứ!"
"Ăn xong kẹo rồi, anh nghĩ gì vậy?"
"..."
Diệp Tây Phong theo bản năng sờ sờ túi, lấy ra bánh táo gai mua hồi sáng: "Ừm, chỉ còn lại cái này. Chuyện mời phụ huynh làm sao đây?"
"Mời mẹ tôi thôi."
Chỉ cần không nói cho Giản Thư mọi chuyện bình yên.
Mà bà Giản trước giờ đều dễ nói chuyện.
Chỉ cần lừa bà, bà tuyệt đối sẽ không nói với Giản Thư.
Diệp Tây Phong chỉ lỗ mũi của mình: "Vậy tôi thì sao?"
Tôi phải làm sao đây!
"Anh..." Minh Thù suy nghĩ một chút, Diệp Tây Phong dường như có một mẹ kế, bây giờ cha ruột bị mẹ kế thổi gió bên tai, đối với đứa con trai này chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Nếu không thì nói anh là người mà nhà tôi nhặt được?
Diệp Tây Phong: "..." Cút!
Minh Thù thừa lúc Giản Thư không ở nhà, nói cho bà Giản chuyện mời phụ huynh.
Quả nhiên Bà Giản không hề mất sức sống, ngược lại vì có thể mời phụ huynh nên vui vẻ đi trang điểm.
Trước đây Giản Thư cũng nói dối thế nhưng hắn thông minh, chưa từng bị thầy bắt được sơ hở quậy đến mức mời phụ huynh.
Mà con gái thì trước nay chưa từng nghĩ phải đưa cô đi học.
Vẫn cho là đời này của cô là vô vọng mời phụ huynh, không ngờ cô còn có thể trải nghiệm một lần.
Không trải nghiệm mời phụ huynh cũng không phải là cuộc sống hoàn chỉnh.
Trên đường về, đầu bà Giản không giống với người bình thường Minh Thù cũng có chút bất đắc dĩ.