"Lớp trưởng, tôi không có ghi danh."
Lê Mộng nhìn thấy danh sách công bố đại hội thể dục thể thao, trực tiếp tìm đến lớp trưởng.
Cái này chắc là Giản Hề mới đúng, tại sao lại biến thành cô?
Xem như Giản Hề không sợ người khác biết cô có bệnh, không cần mặt mũi mà từ chối cũng không phải xuất hiện tên của cô.
Nhưng Lê Mộng cảm thấy, chắc cô ta là một người sĩ diện.
Sẽ không muốn để người ta biết cô ta có bệnh.
Nên cô mới dám làm như thế.
"Cái gì chứ?" Lớp trưởng không hiểu ra sao.
"Chạy cự ly một ngàn năm trăm mét, tôi không có ghi danh."
"À, cái đó tôi điền vào…" Vì nữ sinh trong lớp cũng không muốn tham gia nên cô không có điền.
"Sao trong danh sách có tên của tôi?"
Lớp trưởng sửng sốt một chút, cô đi theo Lê Mộng ra sau, trên hàng cuối cùng thình lình viết tên Lê Mộng.
Cái này...
Cái này sao lại thế?
"Tôi giúp cô ghi danh."
Minh Thù ngồi tại chỗ, rất phóng khoáng thừa nhận: "Có qua có lại, bạn học Lê Mộng không cần cám ơn tôi."
"Sao cậu lại ghi danh cho tôi?"
Giọng nói Lê Mộng cất cao tràn đầy chất vấn.
Học sinh trong phòng học cũng nghe được nhao nhao xúm lại.
"Cậu có thể giúp tôi, vì sao tôi không thể giúp cậu? Giữa bạn học vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau."
Các bạn học: "…" Giúp đỡ lẫn nhau đâu phải làm thế này?
Lê Mộng cắn răng: "Tham gia hay không là chuyện của tôi, cậu dựa vào cái gì mà viết tên tôi ra? Cậu đã nhận được sự đồng ý của tôi chưa."
Minh Thù buông tay: "Vậy cậu đã từng hỏi ý kiến của tôi chưa, lại viết tên tôi ra như vậy."
Lê Mộng đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Cậu nói bậy bạ gì đó, tôi lấy tên cậu ghi danh lúc nào, chuyện này cũng không phải tôi làm, làm sao tôi ghi danh cho cậu được?"
"Lê Mộng..."
Nữ sinh tóc ngắn từ giữa bạn học đi tới.
Trong tay cô cầm ít tiền, ngay trước mặt bạn học trả tiền lại cho cô: "Tôi không nên vì tiền chưa được sự đồng ý của Giản Hề liền ghi danh cho cậu ấy."
Lê Mộng khiếp sợ: "Ý cậu là sao?"
Nữ sinh tóc ngắn kín đáo đưa tiền cho Lê Mộng, che mặt chạy ra khỏi phòng học.
Cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm kia của Minh Thù, hai chân run rẩy.
Lê Mộng nhìn bạn học xung quanh: "Chuyện này không phải tôi làm, không liên quan gì với tôi, là cô ấy nói xấu tôi…"
Rõ ràng nữ sinh đó đã đồng ý với cô cho dù chuyện gì xảy ra cũng không khai cô ra.
Khuôn mặt bạn học xung quanh, lúc này trong mắt Lê Mộng đang xoay mòng mòng, lời bọn họ xì xào bàn tán đều lọt vào tai cô.
"Con riêng…"
"Từ nông thôn đến..."
"Bay lên làm phượng hoàng..."
"Hãm hại..."
"Câm miệng, mọi người câm miệng!"
Lê Mộng đột nhiên nhìn qua phía Minh Thù.
Lạnh lùng.
Không thể xúc động, cô không thể chịu thua.
Bạn học xung quanh im lặng, Lê Mộng đẩy những bạn học cản đường ra nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Lớp trưởng: "…"
Chuyện này là sao!
Không phải vì chuyện chạy cự li dài chứ?
Không tham gia thì thôi, sao lại bỏ tiền mua chuộc người khác, điều này có thể sao...
Lớp trưởng đột nhiên nghĩ đến lời nói của Minh Thù, cô nuốt một ngụm nước bọt trong mắt đầy hoảng sợ nhìn về phía cửa phòng học.
Nếu như Giản Hề thật sự có bệnh tim, lỡ như cậu ta thật sự tham gia... hậu quả sẽ thế nào?
Lê Mộng ác độc như vậy sao?
Không phải chứ...
Lớp trưởng lộ vẻ tức giận nói chuyện này với chị em của mình, một truyền mười rất nhanh thì truyền ra ngoài.
Trước cũng vì tranh chấp của Lê Mộng và Hàn Thiến rất nhiều kiểu suy đoán.
Hàn Thiến cũng đã nói Lê Mộng không phải là người nhà họ Hàn, không biết là con hoang từ đâu chạy tới.
Thật không nghĩ đến Lê Mộng lại là người ác độc như vậy.
Chuyện Minh Thù có bệnh tim, tất nhiên cũng không giấu được.
Kể từ khi biết chuyện này, bạn học trong lớp cũng không dám ho trước mặt Minh Thù.
Nhìn ánh mắt của cô, giống như một đóa hoa duyên dáng có thể bị gãy bất kỳ lúc nào
Lúc chuyện này xảy ra, Diệp Tây Phong đi mua đồ ăn vặt cho Minh Thù, hắn chẳng thể hiểu nổi: "Bọn họ đều điên rồi?"
"Nói chung là bị vẻ đẹp của tôi chinh phục."
Diệp Tây Phong cạn lời: "Cô còn có thể tự luyến được nữa sao?"
Khuôn mặt Minh Thù chăm chú: "Vậy tôi còn phải ăn nhiều một chút, đẹp thêm một chút."
"…" Chưa từng nghe qua ăn nhiều có thể xinh đẹp lên được: "Tôi thấy cậu không bị phát triển bề ngang là rất may rồi, còn muốn xinh đẹp hơn sao."
"Uống nước cũng bị mập không phải là lỗi của cậu."
Diệp Tây Phong: "…"
Diệp Tây Phong gần đây cân nặng tăng nhanh, chịu tổn thương rất lớn.
Lại nhìn thân hình Minh Thù hoàn toàn không thay đổi, Diệp Tây Phong đau dạ dày.
Người với người sao lại khác nhau
như vậy?
-
Danh sách một ngàn năm trăm mét cự li chạy đã nộp lên thầy cô, cho nên không thay đổi được Lê Mộng chỉ có thể tham gia.
Ngày đại hội thể dục thể thao, Lê Mộng không ngờ Hàn Ứng trở về nhưng mà sắc mặt Hàn Ứng không tốt lắm.
"Cô thật là một chút việc cũng làm không xong." Hàn Ứng nhìn học sinh sôi nổi trên sân vận động ẩm ướt, tiếng nói âm trầm.
"Tôi..."
"Được rồi."
Hàn Ứng lướt qua Lê Mộng đi vào giữa đám người.
Bóng lưng người đàn ông giống như được bao phủ lên một lớp tối tăm, Lê Mộng rùng mình.
Trước khi trọng sinh, cô đã bơi lội trong vũng bùn, hạng người gì đều gặp qua nhưng người giống như Hàn Ứng...
Cô chưa từng gặp.
"Em gái Giản Hề."
Hàn Ứng đứng trước mặt Minh Thù.
Minh Thù cắn kẹo que, ngửa đầu thấy người đàn ông cao hơn mình.
Dáng dấp cao ráo rất được đấy!
Minh Thù chiếm lấy ghế phía sau, đuổi người anh em ra đạp ghế đứng lên trên, thân hình lập tức cao hơn một đoạn có thể bao trùm cả Hàn Ứng: "Ai là em gái của anh, anh Hàn đừng gọi lung tung."
Hàn Ứng: "…" Đến mức đó sao!
Đột nhiên sao con nhóc này có thể đáng yêu như vậy, chuyện gì đã xảy ra?
Không được!
Cô ta là em gái của Giản Thư.
Giản Thư là kẻ thù đời đời kiếp kiếp của hắn.
"Sao em gái Giản Hề không tham gia đại hội thể dục thể thao?" Hàn Ứng hoàn toàn không để tâm Minh Thù nhắc nhở: "A, tôi đã quên, tim em gái Giản Hề không tốt, thật đúng là đáng tiếc ở tuổi này của em chính là thời gian rất thích vận động, chắc là em gái Giản Hề rất đau khổ!"
"Không đâu, tôi thích bất động." Cho trẫm đồ ăn vặt, trẫm có thể yên tĩnh đến thiên trường địa cửu.
"…" Lời nói này thật không biết đối đáp thế nào.
"Giản Hề!" Diệp Tây Phong không biết từ đâu xông tới, lập tức ôm cô xuống: "Cậu đứng cao như vậy làm cái gì, ngã xuống thì làm sao?"
Minh Thù giãy giụa, giọng mang ý cười: "Diệp Tây Phong, cậu lại tùy tiện đụng vào tôi, tôi sẽ bảo anh trai đánh cậu."
Trẫm có thể tùy tiện đụng vào sao?
Máy rút đồ ăn vặt cũng không có đặc quyền này!
Diệp Tây Phong: "…" Cậu có anh trai thì hay lắm sao!
"Hàn Ứng sao như âm hồn không tan vậy!" Diệp Tây Phong trút lửa giận lên người Hàn Ứng: "Anh còn dám quấy rầy cô ấy, tôi sẽ để Giản Thư đánh anh."
Diệp Tây Phong vừa học được liền ứng dụng.
Hàn Ứng: "…"
Giản Thư... mở mồm ra cũng là Giản Thư.
Khi còn bé hắn luôn bị đem ra so sánh với Giản Thư, đến trường, trường học cũng hầu như đều so sánh hắn với Giản Thư, bây giờ đi làm rồi, vẫn còn có người đem hắn so sánh với Giản Thư.
Rốt cuộc Giản Thư có chỗ nào hơn hắn?
Rõ ràng Giản Thư mới là người tàn nhẫn, những người tầm thường này đều bị biểu hiện giả dối của hắn lừa gạt rồi.
"Em gái Giản Hề, chúng ta còn nhiều thời gian."
Hàn Ứng vứt cho Minh Thù một ánh mắt mập mờ nghênh ngang rời đi.
"Diệp Tây Phong, đi."
"Đi làm gì?"
"Tìm bao tải, đánh người." Minh Thù xăng tay áo, cái gì mà còn nhiều thời gian, bây giờ tôi sẽ đánh cho tên biến thái chết tiệt này bẹp dí.
"Hả?"