“Cốc cốc...”
Cánh cửa có chút cũ nát bị người khác gõ.
Minh Thù buông chân đang đặt trên bàn xuống, đứng dậy đi mở cửa.
"Xin hỏi cô là Thiên Tuế đúng không?"
Minh Thù nhìn tên cảnh sát ăn mặc chỉnh tề bên ngoài, liếc mắt nhìn về con quỷ đang ngồi trong góc, một lát sau quay đầu lại nhìn hắn: "Tôi phạm pháp sao?"
Cô gái trước mặt dáng dấp hiền lành, mái tóc nhẹ nhàng xõa trên vai, khuôn mặt mê man vô tội nhìn hắn.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy căn phòng sau lưng là một đống hỗn loạn.
Trần Văn cũng có chút rụt rè, hắn cúi đầu nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động.
Chắc chắn chính mình không đi nhầm.
"Cô chính là Thiên Tuế?" Cả cái tên này cũng quái lạ.
"Ừm." Minh Thù mở cửa ra: "Chỗ tôi đây còn có những người khác không? À đúng rồi, có một con quỷ."
Trần Văn là người theo chủ nghĩa vô thần, hắn liếc mắt nhìn vào phòng theo bản năng cảm thấy cô gái này gạt hắn.
Con quỷ kia bay qua bên người Trần Văn, giống như vây xem mọt món đồ mới.
Quỷ ở thế giới này rất kỳ quái, bọn họ tựa như không khí không màu không vị, không có như thế giới mà có cả quỷ đứng kế bên, một tình huống vô cùng ớn lạnh.
Càng không có quỷ có thể hại người, dù sao nguyên chủ cũng chưa thấy qua.
Trần Văn không nhìn thấy quỷ, cũng không nói nhiều nữa đơn giản tự giới thiệu: "Cô Thiên, tôi là Trần Văn cảnh sát cục thành phố."
“Tìm tôi làm gì? Tôi phạm pháp sao?” Chắc là nguyên chủ... chưa từng làm chuyện gì phạm pháp chứ?
Trần Văn lắc đầu: "Không có không có, tôi tới tìm cô không phải là vì chuyện phạm pháp."
“À, tôi phạm pháp qua rồi hả?”
Trần Văn: “...”
Có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy!
Ý hắn chẳng lẽ là cô phạm pháp sao?
Trần Văn nhìn không gian thu hẹp bên ngoài, hắng giọng một cái: "Cô Thiên, hay là chúng ta đi vào trong nói chuyện đi?"
Minh Thù xoay người đi vào: "Đóng cửa."
Trần Văn nhìn cái cửa lung lay gần như sắp sập, cẩn thận đóng cửa.
Hắn sợ dùng lực mạnh quá cửa sẽ bị sập.
Trong phòng còn nhỏ hơn so với hắn thấy, hắn cảm thấy cục cảnh sát của bọn họ đủ nhỏ rồi, nhưng nơi này... đơn giản khiến người ta không biết đặt chân nơi nào.
Căn phòng không có một cái ghế thừa nào, mà chủ nhân phía đối diện không hề có ý mời hắn ngồi hay rót nước cho hắn.
Trần Văn nhẹ nhàng hít hơi: "Là như vậy cô Thiên, chúng tôi có một vụ án chết..."
"Cảnh sát các anh có vụ án tìm tôi làm cái gì, tôi không phải cảnh sát."
Minh Thù cắt đứt lời hắn.
Trần Văn nói hết câu kia: "...Cần sự hỗ trợ của cô Thiên."
"Tìm nhầm người rồi hả?"
Minh Thù theo bản năng nói tiếp, nhưng ký ức của cô thoáng hiện lên.
Nguyên chủ từng giúp đỡ cảnh sát phá mấy vụ giết người.
Dựa vào năng lực cô có thể thấy quỷ.
Người thường không nhìn thấy, quỷ lại có thể thấy.
Người trung gian vốn là một vị giáo sư đại học, quen thế nào tạm thời không nói đến, nói chung cũng là vì vị giáo sư này nguyên chủ mới hỗ trợ.
Mà vị giáo sư này cũng đồng ý giúp cô tìm cha.
Nhưng vào năm ngoái vị giáo sư này đã qua đời.
Cho nên liên hệ của cô và đám cảnh sát bị cắt đứt.
Trong kịch bản, cũng có người tìm cô vào lúc này nhưng nguyên chủ đã từ chối rồi.
"Không có đâu, cô là Thiên Tuế mà?" Trần Văn khẳng định: “Người tôi tìm đúng là cô.”
Có thể là sợ Minh Thù không tin.
Trần Văn vội vàng nói: "Thầy của tôi là thầy Châu Lý, địa chỉ này là sư mẫu cho tôi, tôi biết tìm cô khá đột ngột nhưng..."
Châu Lý, chính là tên của vị giáo sư kia.
Minh Thù phất tay một cái: "Được rồi, nếu như là vụ án giết người tìm tôi hỗ trợ thì phải thu lệ phí."
Mặc dù là quen biết với giáo sư, nguyên chủ cũng thu lệ phí theo giá thị trường.
Dù sao cô cũng phải ăn cơm.
Hiện tại càng phải thu lệ phí, nếu không... trẫm ăn không khí sao?
“Ừm...”
Trần Văn nhìn nơi mộc mạc này, âm thầm lau mồ hôi.
"Tiền không thành vấn đề."
"Anh không sợ tôi là tên lừa gạt sao?" Minh Thù nhướng mày hỏi.
Vụ án giết người của cục cảnh sát thành phố... dù sao cũng là trọng án.
Mặc dù có lúc cảnh sát sẽ mời sự hỗ trợ từ bên ngoài, nhưng cô là một người hỗ trợ không rõ nguồn gốc, vậy cũng dám mời sao?
"Hiện tại trong cục không có ai phá được án, tất cả mọi người đều thử tìm hỗ trợ nếu sư mẫu đã đề cử cô, tôi cũng phải thử."
"Được rồi, nói chuyện giá cả."
“...”
Đề tài này không phải xoay chuyển quá nhanh sao?
-
Gần đây thành phố xảy ra vài vụ án mạng, tin tức không ngừng đưa trên diễn đàn và mặt báo làm ầm ĩ khiến lòng dân bàng hoàng lo lắng.
Cục cảnh sát thành phố yêu cầu bọn họ mau chóng phá án.
Nhưng bọn họ ngay cả một chút manh mối cũng tìm không được.
Người
bị hại đều là là nữ, tuổi từ mười sáu tới hai mươi lăm, ngoại trừ là nữ các cô không có bất kỳ điểm giống nhau nào.
Tuổi tác khác nhau, bối cảnh sinh hoạt khác nhau, có học sinh, có thành phần tri thức, cũng có nghề nghiệp đặc thù...
Nhưng cách chết đều vô cùng thảm.
Trần Văn cho Minh Thù xem mấy tấm hình chụp bên ngoài.
Đúng thật rất thảm.
Khắp người đều là máu bị tùy ý vứt bỏ tại đất hoang, phần bụng bị đặt một vật kỳ quái, có khi là tảng đá, có khi là quần áo, còn có túi nylon.
"Biến thái thật."
Minh Thù buông ảnh chụp xuống, ăn vài miếng khoai tây an ủi.
Khóe miệng Trần Văn giật một cái.
Khi hắn nhìn thấy những hình này đều ăn không vô...
"Mỗi người bị hại đều bị xâm hại tình dục." Trần Văn chú ý đến tấm hình: "Nhưng theo căn cứ pháp y kiểm tra, không phải... cái kia..."
Có lẽ ngại vì Minh Thù là một cô gái, Trần Văn nói khá mơ hồ.
"Khụ... Hung thủ vốn có năng lực, làm cản trở sự điều tra, hiện trường xử lý rất sạch sẽ, chúng tôi tìm không được một điểm chứng cứ nào. Thời gian xảy ra mấy vụ giết người cũng không có quy luật, giống như chỉ là hung thủ tùy ý làm."
Vụ án này không ngừng tạo áp lực cho phía trên, bọn họ lại không có một chút manh mối nào.
Vừa lúc vào ngày giỗ của vị giáo sư kia, lúc hắn đi sư mẫu hỏi hắn vài câu, hắn đã nói.
Ai ngờ bà ấy lại kêu hắn đến gặp cô gái này.
Hắn không nhìn ra cô gái này có gì đặc biệt...
Nhưng sư mẫu chắc cũng không gạt hắn đâu?
“Có lẽ hung thủ tùy ý làm đúng không?”
"Không có khả năng!" Trần Văn lập tức phủ nhận: "Người bị hại bị mổ ngực mổ bụng là dùng công cụ cực kỳ chuyên nghiệp, đồ đạc trong bụng người bị hại... cũng không phải là đồ vật phát hiện gần hiện trường vụ án, rõ ràng cho thấy do hung thủ mang tới. Nếu như hắn chỉ là tùy ý làm, sao lại có thể mang những công cụ gây án như vậy chứ."
"Anh đừng suy đoán tư duy của kẻ biến thái." Minh Thù đứng dậy.
Trần Văn nhìn cô: "Cô muốn tới hiện trường vụ án xem sao?"
Minh Thù giọng nói tùy ý: "Sáu giờ rưỡi, giờ ăn cơm, tôi muốn đi ăn cơm."
Bất cứ chuyện gì cũng không thể quấy rầy ước hẹn của trẫm và đồ ăn vặt.
Trần Văn: “...”
Lúc ăn cơm, Trần Văn nhận hai cuộc điện thoại đều báo tiến triển của vụ án, chắc chắn chức vị Trần Văn cũng không thấp.
Dựa theo ánh đèn trong tiệm, Minh Thù nhìn hắn vài lần.
Trần Văn cũng rất đẹp trai, có lẽ do nhiều năm bên ngoài màu da lúa mạch khỏe mạnh, môi mỏng khẽ mím chân mày hơi cau lại, ngón tay thon dài cầm điện thoại di động không ngừng trả lời tin nhắn.
Minh Thù cúi đầu tiếp tục ăn đồ.
Điện thoại của Trần Văn lại vang lên.
"Alo." Một giây kế tiếp Trần Văn liền đứng lên: "Ở chỗ nào?"
Bên kia nói vài câu cực nhanh, Trần Văn cúp điện thoại: "Lại xảy ra án mạng cô đi với tôi đi. Đừng ăn nữa, đi nhanh đi."
Minh Thù ăn một cục xương sườn cuối cùng: "Không thể lãng phí thức ăn, dù sao người cũng lạnh rồi, anh gấp như thế cũng vô ích thôi."
Trần Văn: “...”
May mà cô gái này không làm cảnh sát.
Nếu không... nhất định sẽ bị đánh chết.