Minh Thù kéo theo linh hồn đi qua xem con dâu thị trưởng đã tỉnh lại.
Cô hỏi Diêu Doanh đã nói gì với cô.
Lần này con dâu thị trưởng không dám giấu diếm, nhưng Diêu Doanh chỉ nói chuyện với cô một lúc, hơn nữa lời nói cũng không có gì kỳ lạ.
"Lần trước thấy Diêu Doanh là lúc nào?"
Con dâu thị trưởng mù quáng khóc, giọng nói nghẹn ngào: “Khoảng cỡ... một tháng trước.”
"Khi đó, cô ta nói cái gì với cô?”
Con dâu thị trưởng vẫn như cũ lắc đầu, cô kể lại chuyện ngày hôm đó, lúc đó bọn cô gặp lúc đi dạo phố, sau đó chỉ cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm.
"Sau khi cơm nước xong cô có cảm giác gì kỳ lạ không?”
Con dâu thị trưởng cố gắng nghĩ lại: "Dường như... bụng hơi căng đau... nhưng lúc về thì không sao rồi, tôi tưởng do đi dạo phố mệt quá... có liên quan đến Diêu Doanh sao?"
Vì sao cô luôn hỏi về Diêu Doanh?
Thị trưởng cũng hỏi: "Liên quan đến Diêu Doanh sao? Sao cô ta muốn hại gia đình tôi?"
Minh Thù nhìn linh hồn trên tay còn "ê a" kêu, nhếch miệng: “Sao tôi biết chứ.”
Minh Thù hỏi xong điều muốn hỏi, dẫn linh hồn đi ra ngoài.
Thị trưởng gọi cô lại: "Cố vấn Thiên."
Minh Thù quay đầu, thị trưởng mời Minh Thù và Cố Tri đi ra bên ngoài nói.
“Cố vấn Thiên, tôi biết trên thế giới này có một số không phải người, nếu cố vấn Thiên giúp gia đình tôi chuyện này, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Chuyện xảy ra gần đây, vô cùng quái dị.
Cộng thêm những chuyện Minh Thù làm, dù cho thị trưởng tin khoa học nhưng lúc này cũng không đảm bảo trên thế giới này không có những thứ kia.
Tiền bằng đồ ăn vặt.
Khuôn mặt Minh Thù lập tức biến thành lưỡi liềm, giọng nói vui sướng: "Có tin tức tôi sẽ thông báo cho thị trưởng."
Thị trưởng: “...” Sao thái độ trước sau thay đổi nhanh như vậy?
Thị trưởng tiễn Minh Thù và Cố Tri đi.
Diêu Doanh, Diêu gia...
-
Từ bệnh viện đi ra, Cố Tri gọi điện thoại sắp xếp biệt thự trước, sau đó mới nhìn Minh Thù: “Đi đâu?”
Cô cũng không thể mang theo linh hồn này đi khắp nơi mà?
Minh Thù dẫn linh hồn lên xe: “Đi về văn phòng đi.”
Bên ngoài văn phòng có rất nhiều lời uy hiếp, mấy thứ này, ngoại trừ khiến cô làm ăn thất bại...
Đợi đã!
Làm ăn thất bại, không phải cô sẽ chết đói sao?
Phiếu đổi đồ ăn vặt còn rất thông minh!
Minh Thù đem linh hồn ném cho con tiểu quỷ trước văn phòng: “Canh chừng nó cho ta, nó chạy ta xử lý ngươi.”
Tiểu quỷ: “...”
Cố Tri: “...”
Văn phòng cũng có một con tiểu quỷ!
Còn là đàn ông!
Đàn ông!
Dao đâu?
Dao của lão tử đâu!
Được tự do, linh hồn định đứng dậy chạy mất, con tiểu quỷ kia nhào tới ôm lấy nó.
Linh hồn cắn cánh tay tiểu quỷ một cái, tiểu quỷ đau kêu một tiếng, bắt chân linh hồn lại, đập xuống mặt đất.
Minh Thù: “...”
Sau khi đưa nữ quỷ ở Hoan Lạc thành đi, cô mơ hồ có thể cảm nhận được mạnh yếu của những con quỷ này, cô cảm thấy tiểu quỷ ở văn phòng có chút lợi hại.
Nhưng không nghĩ đến hắn bạo lực như vậy.
Linh hồn bị đập đến đầu óc choáng váng, "ê a" gào thét.
"Nó gào gì vậy?" Minh Thù hỏi tiểu quỷ.
Tiểu quỷ: “Nó nói rất đau.”
"Tiếp tục đánh, đánh tới nó không kêu đau mới thôi."
Dù sao đánh quỷ một trận cũng không chết được.
Tiểu quỷ: “...” Cái gì gọi là đánh tới không kêu đau mới thôi?
Minh Thù xoay người đi về bàn làm việc, lúc này Cố Tri mới giả bộ mê man: "Em nói chuyện với ai vậy?"
Biểu cảm này, giọng nói này, không trao giải cho hắn thật là có lỗi với hắn.
Diễn kịch thì lão tử vô cùng chuyên nghiệp.
Kiên quyết không phá vỡ thiết lập.
"Tôi lẩm bẩm không được sao?"
“...”
Lão tử nói gì tiếp nữa đây?
Bình thường kịch bản không phải như thế!
Đủ chưa vậy!
Xét thấy còn có hai con quỷ, Cố Tri cũng không dám làm gì, chỉ có thể đứng tại chỗ.
Bên tai là tiếng kêu thảm thiết của linh hồn kia.
Hình ảnh này muốn quái dị cỡ nào thì quái dị như thế.
"Anh không đi?"
Minh Thù ngẩng đầu nhìn về Cố Tri.
Cố Tri hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải đi?"
Có phải cô lại muốn làm loạn nữa không?
Hừ hừ!
Lão tử không đi thì sao!
Minh Thù: “Anh làm xong việc rồi?”
Cố Tri: "Tôi sắp xếp xong rồi, hơn nữa bây giờ là lúc tan làm. Thời gian sau khi tan việc là của em."
Minh Thù: “...”
Số điện thoại của cục trưởng cục tỉnh là bao nhiêu vậy?
Loại phú nhị đại ăn không ngồi rồi này nên kêu về làm việc, nỗ lực đóng góp cho xã hội.
Minh Thù kéo cái ghế, ngồi trước
mặt linh hồn bị đánh.
"Không phải em thực sự thấy quỷ chứ?" Minh Thù không cho hắn cơ hội, hắn chỉ có thể tự tạo điều kiện cho mình: "Trước đây tại bệnh viện, em nói chuyện với quỷ sao?”
Minh Thù nheo mắt: "Anh không sợ?"
Cố Tri nhếch miệng nở nụ cười lưu manh: "Có em ở đây, tôi sợ cái gì."
Minh Thù cười "ha hả".
Đáy lòng Cố Tri chửi thầm.
Hai người diễn viên im lặng nhìn nhau.
Một lát sau Cố Tri liếc một vòng bốn phía, có chút thấp thỏm tiếp tục hỏi: "Vậy rốt cuộc là có phải hay không? Nơi này có quỷ sao? Ở đâu?"
Minh Thù hù dọa hắn: "Bên cạnh anh."
Cố Tri ôm lấy Minh Thù, cảnh giác nhìn về phía bên cạnh.
Tuy hắn biết bên cạnh không có gì cả.
Nhưng cơ hội tốt như vậy không chiếm tiện nghi, hắn làm sao có thể gọi là đệ nhất thiên tài của vũ trụ.
Minh Thù nhìn hắn một lúc lâu, cũng không biết được rốt cuộc hắn thấy hay không thấy.
Lúc thăm dò tại bệnh viện, hắn không lộ ra một chút sơ hở nào.
Cái tên diễn viên này...
Tiểu quỷ: “...” Này hai người ôm ấp như vậy là đủ rồi! Nơi đây còn có một tiểu quỷ vị thành niên đó!
Tiểu quỷ vị thành niên: “Ê a ê a!”
Minh Thù ngăn Cố Tri, kêu hắn ngồi lên ghế: "Sợ thì đi đi."
Cố Tri nắm tay Minh Thù, giống như sợ rồi lại cố giả bộ bình tĩnh: "Không phải, không sợ. Vợ ở đây."
Minh Thù sờ đầu hắn, Cố Tri chịu đựng tức giận.
Vợ sờ một cái cao thêm một chút không tức giận.
Minh Thù không có đi ra khỏi người Cố Tri, chỉ dựa vào cái ghế bên cạnh: "Trả lời câu hỏi của ta thật đàng hoàng, nếu không ta tiếp tục kêu nó đánh ngươi, hiểu không?”
Linh hồn khóc chít chít gật đầu: "Ê a ê a!”
"Tại sao muốn hại đứa bé kia?"
Linh hồn "ê a" hai tiếng, Minh Thù nhìn về phía tiểu quỷ.
Tiểu quỷ chấp nhận phiên dịch: "Nó nói nó nghe lệnh làm việc, không biết tại sao phải hại đứa bé kia."
“Nghe lệnh ai?”
Linh hồn co lại thành một cục, tựa như sợ hãi, ngay cả tiếng "ê a" cũng biến mất.
Minh Thù mỉm cười: "Ngươi sợ? Người sai ngươi có thể giết ngươi, ta cũng có thể giết ngươi, hiện tại ngươi lại nằm trong tay ta, ngươi cảm thấy là ta giết ngươi nhanh hơn hay người kia nhanh hơn?"
"Oa!"
Linh hồn đột nhiên khóc lớn.
Minh Thù: “...”
Cảm giác này giống như ăn hiếp một đứa trẻ chưa ra đời.
Minh Thù vẫn mỉm cười: “Khóc nữa sẽ đánh ngươi.”
“Ê...” Linh hồn im lặng.
"Một lần cuối cùng, nghe lệnh ai!"
Linh hồn yếu ớt "ê a" một tiếng.
"Nó cũng không biết người kia tên thật là gì, chỉ biết người khác gọi hắn lão Bì. "
Lão Bì? Tên này rất lạ... nhưng người này thực sự không vừa đâu.
Minh Thù lại hỏi: "Vợ và con trai thị trưởng cũng do ngươi giết sao?”
Dường như linh hồn đang suy nghĩ vợ và con trai thị trưởng là ai, cuối cùng mới "ê a" kêu một tiếng.
Tiểu quỷ: “Đúng vậy.”
Minh Thù: “...”
Vụ án này làm sao kết thúc?
Linh hồn giết người?
Nếu thực sự nói như vậy, còn không bị những người phong kiến mê tín bắt vào phòng tối dạy dỗ sao?
Nhốt vào phòng tối có đồ ăn vặt không?
Nghĩ thôi cũng sợ rồi.
"Một vấn đề cuối cùng, tại sao ngươi có thể hại con người?"
“Ê a ê a...”
Một lát sau tiểu quỷ cũng không có phiên dịch.