Cố Tri ngất đi từ lúc nào không hề hay biết. Đến khi hắn tỉnh lại, Minh Thù sớm đã không còn ở trong phòng.
Cố Tri: “…”
Cố Tri không tình nguyện mặc quần áo vào.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn kiểm tra người mình, không mất tay mất chân, cũng không mọc thêm thứ gì kỳ quái.
Thân thể không có chỗ nào kỳ lạ cả.
Nhưng hắn làm sao có thể bị hôn đến choáng váng cả người được?
Lúc Cố Tri bước xuống dưới khách sạn, thời gian ăn cơm cũng đã qua. Từ trong đám người đang vui vẻ trò chuyện, Hà Nhân Niệm nhìn thấy Cố Tri thì lập tức vui mừng ra mặt.
Gã lập tức giơ tay ra hiệu chào hỏi hắn.
Cố Tri bước tới, hai tay vẫn để yên trong túi quần: “Có nhìn thấy Thiên Tuế không?”
“Không thấy.” Hà Nhân Niệm lắc đầu: “Không phải cô ấy ở cùng với cậu sao? Mà… hai người…”
Hai mắt của Hà Nhân Niệm ánh lên những tia nhìn đầy ẩn ý.
Tất nhiên mọi thằng đàn ông đều hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì.
Cố Tri nhấc cao cổ áo lên giả vờ như không hiểu. Trên cổ hắn vẫn còn những dấu vết cô lưu lại, hắn không muốn cho người khác nhìn thấy chúng.
Đó là những dấu hôn cô để lại riêng cho mình, làm sao có thể tùy tiện cho người khác xem.
[Cửu thiếu à, cậu biết như thế này gọi là gì không?]
Là gì?
[Là loại người trong nóng ngoài lạnh.]
Cố Tri cười lạnh, các ngươi có muốn lão tử đây biểu diễn độ lạnh cho mà xem không.
[….] Một khi Cửu thiếu đã muốn xuất chiêu, đừng dại gì mà động vào hắn.
“Nào Cố Tri, qua đây cùng tâm sự đi.”
“Cố Tri, từ khi tốt nghiệp xong là chẳng thấy mặt mũi của cậu đâu, nghe nói cậu không thừa kế gia nghiệp, vậy bây giờ cậu đang làm gì?”
Một người ở bên kia vẫy tay gọi Cố Tri.
Cố Tri đem tất cả căm phẫn trong lòng liếc bọn họ một cái, Hà Nhân Niệm đau đầu đỡ trán, ông nội này lại đang muốn lôi kéo thù hận rồi.
“Không làm gì cả, chỉ bắt chước làm một tên chơi bời lêu lổng giống như các cậu mà thôi.”
Mọi người: “…”
“E hèm, mọi người không cần để ý đến cậu ấy, chắc là chưa được thỏa mãn nhu cầu ấy mà.” Hà Nhân Niệm vội vàng tiếp lời: “Chúng ta nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ?”
“Cố Tri có bạn gái rồi đúng không? Lúc trước đã từng nhìn thấy cô ấy trong đám bạn của cậu.”
Không biết tên nào lắm chuyện tiếp tục hỏi: “Tại sao không mang cô ấy đến đây?”
Mặc dù lúc Cố Tri và Minh Thù đến, trang viên này đã có khá nhiều người. Nhưng do cô bước vào đây cùng với đám người Mạnh Hàn, cho nên bọn họ cũng không biết quan hệ giữa cô và hắn.
Hà Nhân Niệm: “…”
Tên này đang không tìm thấy bạn gái của hắn cả người như bốc lửa, các người còn dám hỏi linh tinh.
Cố Tri hỏi lại: “Tại sao tôi phải mang cô ấy tới cho các cậu nhìn?”
Bọn họ muốn nhìn thấy vợ của lão tử, chắc chắn là có ý đồ xấu xa.
Còn lâu lão tử mới cho các người gặp mặt.
Hừ!
Vợ là của riêng mình hắn.
Mọi người: “...”
Hà Nhân Niệm hạ thấp giọng giảng hòa: “Đừng nhắc việc này nữa, tâm trạng của cậu ta hiện tại không được tốt cho lắm, các cậu đừng ngứa mồm nữa, tính khí của cậu ta như thế nào chúng ta còn không rõ sao?”
“Chỉ là chúng tôi tò mò nên hỏi chút thôi mà…”
“Hiếm hoi lắm mới thấy Cố Tri đến đây, còn nghe nói cậu ta đã có bạn gái nên tất nhiên là chúng tôi muốn nhìn thấy rồi.”
“Đã tốt nghiệp nhiều năm rồi mà tại sao tính tình của cậu ta vẫn chẳng thay đổi…”
“Nhớ năm đó tất cả nữ sinh trong trường đều ngưỡng mộ cậu ta. Cậu ta tỏ ra lạnh lùng trông đẹp trai chết được. Thế nhưng đến giờ tính tình vẫn như thế, không biết có mấy người có thể chịu đựng được.”
Càng gặp qua nhiều đàn ông, các cô gái đã từng ra ngoài xã hội sẽ càng phát hiện ra không có trường học nào là không lừa gạt các cô.
Bọn họ có thể chấp nhận giá trị nhan sắc, thế nhưng còn tính cách...
Cố Tri chưa từng nghe toàn bộ chuyện này, nhưng cũng nghe được loáng thoáng.
Hắn mặc kệ đám dân đen này.
Tìm vợ quan trọng hơn.
Cố Tri xoay người lại thì nhìn thấy gia đình Mạnh Hàn, đứa nhóc kia còn đặc biệt làm mặt quỷ với hắn.
Ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng bỗng bốc lên ngùn ngụt.
Thằng nhóc xấu xa.
“Cố tiên sinh.”
Diêu Doanh trong bộ váy đỏ xẻ tà hình chữ V lả lướt đi tới trước mặt Cố Tri. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên: “Có thể nói chuyện một chút được không?”
“Không rảnh.”
Hắn đang bực mình vì không tìm thấy vợ đây.
Bị từ chối, ánh mắt của Diêu Doanh thoáng tối sầm lại, rồi trở về như bình thường.
“Cố tiên sinh, anh không muốn biết Thiên Tuế đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Cố Tri nhìn về phía Diêu Doanh.
Sau đó hắn vẫn bình tĩnh cười như thường.
Diêu Doanh thấy Cố Tri đang suy nghĩ gì đó, trong lòng bỗng có chút để ý: “Nếu Cố tiên sinh muốn biết, tôi sẽ nói cho anh nghe về chuyện xảy ra liên quan đến Thiên Tuế..”
Thế nhưng Cố Tri và cô căn bản là đang suy nhĩ hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lúc này Cố Tri đang suy nghĩ làm sao có thể giết người trong âm thầm ở nơi đông đúc như thế này. Làm sao có thể giết lỗi hệ thống mà không gây ra tiếng động?
-
Quỷ Diện sơn.
Ngọn núi này vẫn còn chưa được người ta khai phá, rừng cây cổ thụ vươn ra che rợp trời, bụi gai trải rộng thênh
thang, tiếng chim và côn trùng từ trong núi vang lên đầy yếu ớt.
Vừa lên núi, Minh Thù đã cảm nhận được âm khí nồng nặc ở nơi đây, thỉnh thoảng cô còn nhìn thấy hồn ma quỷ quái bay qua bay lại, số lượng nhiều hơn rất nhiều so với những chỗ khác.
Minh Thù đi thằng đến giữa sườn núi.
Minh Thù liếc mắt thì nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên tảng đá lớn.
Thân hình của bà ta có chút hư ảo, đầy mơ hồ.
“Ồ…”
Bà ta ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Minh Thù.
Cả hai người đồng thời đang quan sát lẫn nhau.
Người phụ nữ này cho Mình Thù cảm giác rằng bà ta không phải quỷ, nhưng cô lại không cảm nhận được bà ta mạnh đến nhường nào.
Một phút sau, người phụ nữ kia mới mở miệng trước: “Người của nhà họ Thiên ư? Tới tìm ta làm gì?”
“Bà là Lưu Tuyền?”
“Cô đến tìm ta, chẳng lẽ còn không biết ta là ai?” Lưu Tuyền cười nhạt.
“Tôi tới muốn hỏi bà một chút chuyện.”
“Hỏi tôi?” Lưu Tuyền dường như vô cùng ngạc nhiên. "Tôi có thể cho cô biết chuyện gì?"
“Có vẻ như bà rất am hiểu về người của nhà họ Thiên.”
Lưu Tuyền chìm dần vào trong mơ hồ, Minh Thù không hiểu được biểu cảm trên gương mặt của bà ta lúc này.
Một lúc sau, Lưu Tuyền duyên dáng cười: “Tôi có hiểu về người nhà họ Thiên hay không, chính bản thân cô phải biết chứ?”
“Tôi muốn biết tất cả về gia tộc họ Thiên.”
Tiếng cười của Lưu Tuyền đột nhiên ngừng lại.
“Cô vừa mới nói cái gì?”
“Tôi muốn biết tất cả về gia tộc nhà họ Thiên.” Minh Thù lặp lại một lần nữa, còn bổ sung thêm một câu: “Tôi không hiểu rõ về người của Thiên gia cho lắm.”
“Cô…”
Minh Thù biết rõ Lưu Tuyền đang nhìn mình, hơn nữa còn nhìn bằng ánh mắt đỏ rực như lửa.
“Gia tộc nhà họ Thiên chằng có đời nào giống đời nào, Thiên Lễ chưa từng dạy cô điều đó sao?”
Thiên Lễ là tên của cha nguyên chủ.
“Ông ấy mất tích rồi.”
Lưu Tuyền: “…”
Từ khi bắt đầu cuộc đối thoại đến khi nói ra việc cha cô bị mất tích… nụ cười nhạt trên gương mặt cô vẫn được giữ nguyên.
Lúc này Lưu Tuyền mới không dám coi thường người trước mặt.
“Cô muốn biết chuyện gì?”
Minh Thù mỉm cười: “Thì ra chuyện gì bà cũng biết.”
Lưu Tuyền im lặng một lúc lâu rồi nói tiếp: “Cô chỉ muốn biết chuyện này? Không có mục đích gì khác chứ?”
“Bà cho rằng tôi còn có mục đích nào nữa?”
“Các ngươi cũng không phải loại tốt đẹp gì.” Lưu Tuyền mắng nhỏ hai tiếng, cũng không biết là đang mắng ai.
Mắng xong, Lưu Tuyền bắt đầu kể về gia tộc nhà họ Thiên.
Không có cách nào quay ngược lại xem được khởi nguồn của Thiên gia.
Ai cũng không nhớ rõ được họ bắt đầu xuất hiện khi nào, cho đến lúc danh tiếng của họ dần dần vang xa thì trong mắt của đám quỷ, bọn họ chính là một con quái vật khổng lồ.
Vì sao lại như vậy?
Vì người nhà họ Thiên rất khiêm tốn, không vì tiền cũng không vì danh lợi.
Ngàn năm trước, sức mạng của bọn quỷ không có yếu như bây giờ nên ai cũng đều đụng phải chúng.
Đó cũng là lúc các pháp sư bắt quỷ trừ ma xuất hiện mỗi lúc một nhiều, các môn phái cạnh tranh nhau gay gắt.
Thế rồi người ta cũng phát hiện ra rằng biện pháp của Thiên gia hoàn toàn không giống với bọn họ.
Mục đích duy nhất của Thiên gia là muốn thu phục bọn quỷ.
Đương nhiên là trong thời kỳ tranh đấu để xưng vương lúc đó, lệ quỷ ác quỷ ngập tràn, Thiên gia tất nhiên sẽ có thể bị trừ khử.
Lợi hại hơn là trước mặt những người diệt quỷ, người nhà họ Thiên hành động dễ dàng giống như cắt một miếng đậu phụ.
Lúc ấy đã có không ít người ganh ghét với họ.
Chính vì thế, bọn họ tất nhiên là sẽ ra tay với Thiên gia.
Thế nhưng, người nhà họ Thiên bẩm sinh đã biết sử dụng một loại pháp thuật có tên là Ngự Quỷ thuật.