Phái Thanh Hư?
Giáo chủ nhìn về phía giáo chúng.
Phái Thanh Hư là ai?
Mọi người sau lưng ta đi ra ngoài diệt môn?
Giáo chúng: “...”
Không có đâu!
Giáo chủ hừ lạnh một tiếng: “Đừng cứ nước bẩn gì cũng đổ lên đầu Ma giáo.”
Giọng nói Bánh Bao hơi to: “Không phải là các ngươi làm, đệ tử phái Thanh Hư sao lại chết vì võ công Ma giáo được!”
Giáo chủ liên tục cười lạnh: “Chết vì võ công Ma giáo chính là Ma giáo làm sao?”
Bánh Bao: “Hừ, nếu không... còn có thể là ai vu oan giá họa cho các ngươi?”
Giáo chủ: “Ma giáo dám làm dám chịu, không giống người danh môn chính phái các ngươi, toàn bọn giả dối.”
Bánh Bao: “Ngươi nói ai là người giả dối?”
Nhìn hai người cãi vả, Minh Thù nhanh chóng nhúng tay vào.
“Không quan tâm có phải là các ngươi diệt hay không, ngươi đem vua đầu bếp giao ra đây trước, có chuyện gì chúng ta bàn bạc trên bàn ăn.”
Giáo chủ: “...”
Bánh Bao: “...”
-
Sau nửa canh giờ.
Bánh Bao ngồi trên bàn cơm, nhìn đồ ăn lần lượt được mang lên, khuôn mặt khó hiểu.
Dường như có chỗ nào không đúng.
Bọn họ không phải đến chinh phạt Ma giáo sao? Tại sao muốn ăn cơm cùng giáo chủ Ma giáo?
Vua đầu bếp không phải chỉ có cái danh, đầu bếp này phải mang về mới được.
Minh Thù ăn uống no say, gác chéo chân ăn hoa quả.
“Phái Thanh Hư nếu không phải là Ma giáo các ngươi diệt, vậy cũng dễ giải quyết, ngươi cho ta đầu bếp của ngươi, ta giúp ngươi giữ đám kia lại cho ngươi đi tìm hung thủ.”
Giáo chủ: “?”
Tiểu nha đầu này, không phải là vì vua đầu bếp của hắn mà tới chứ?
Đám kia là ai?
“Ta dựa vào cái gì nghe theo lời ngươi?” Giáo chủ phản ứng kịp cũng vì hắn chính là giáo chủ Ma giáo.
“Ngươi không nghe ta, giờ ta gọi người đến phá nơi này, lần này chỉ có người phủ minh chủ ta, lần sau không bảo đảm sẽ có những người khác...”
Minh Thù mỉm cười: “Ta có thể lên một lần, là có thể lên tới lần thứ hai.”
Giáo chủ nhẫn nhịn lâu như vậy không bộc phát, không phải là vì vậy sao.
Nàng có thể đánh lên, dù nàng không có bản lĩnh kia, người bên cạnh nàng cũng tuyệt đối có bản lĩnh.
“Ngươi tin tưởng ta?” Giáo chủ sau một hồi mới có phản ứng, thấy ánh mắt Minh Thù có chút quái dị.
Người võ lâm chính phái, chưa bao giờ nghe bọn họ giải thích.
“Không tin.”
“...”
“Thế nhưng ngươi có vua đầu bếp, cho nên ngươi có lý.” Trẫm đương nhiên là biết kịch bản, đồ ngốc.
Giáo chủ bị gọi là đồ ngốc một lúc chưa lấy lại tinh thần.
Nàng thật là vì vua đầu bếp mà tới?
Giáo chủ cảm thấy có chút nghẹn họng: “Nếu như ta không đồng ý với ngươi thì sao?”
Người võ lâm thiên hạ nếu biết rằng vị minh chủ này, vì một vua đầu bếp cấu kết với Ma giáo... Tình cảnh kia không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào.
Minh Thù cười xán lạn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng: “Ta đây chỉ thay võ lâm thiên hạ trừ ma vệ đạo.”
Giáo chủ: “...”
Giáo chủ nhìn về vua đầu bếp ở bên cạnh.
Vua đầu bếp là người mập mạp, dáng người đoán chừng to gấp đôi Minh Thù, lúc này đang cúi thấp đầu, cố gắng hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
Hắn hiện tại rất ngơ ngác.
Hắn chỉ là một đầu bếp mà thôi.
Giáo chủ suy nghĩ một lúc nói: “Nếu minh chủ thích, vua đầu bếp giao cho minh chủ, chuyện phái Thanh Hư ta sẽ điều tra rõ, sẽ trả cho minh chủ công đạo, trước lúc đó minh chủ phải bảo đảm người trong giang hồ không gây phiền phức cho bản giáo.”
Bàn bạc ôn hòa nhã nhặn với danh môn chính phái như thế, vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm.
Đương nhiên, nếu như vị minh chủ này không trói giáo chúng hắn thì càng tốt hơn.
“Được.” Minh Thù tươi cười nói: “Nhưng có điều trong một tháng này nếu như ngươi điều tra không ra hung thủ, khả năng ta sẽ không gánh trách nhiệm thay ngươi, đương nhiên vua đầu bếp cũng sẽ không trả lại cho ngươi.”
Giáo chủ: “...”
-
Rời khỏi Ma giáo, trên đường Bánh Bao không ngừng phát biểu ý kiến của mình: “Việc này thật không phải là Ma giáo làm sao? Bọn họ từ trước đến nay lời nói không thể tin được, minh chủ không thể bị bọn họ lừa.”
“Thật không phải.”
Phái Thanh Hư chỉ là một môn phái nhỏ, Ma giáo ăn no rảnh việc đi diệt một môn phái yếu ớt nhỏ bé như vậy sao.
“Minh chủ làm sao biết được?”
Minh Thù ngẩng đầu nhìn trời: “Ta bấm ngón tay tính toán...”
Bánh Bao cũng ngẩng đầu theo, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, minh chủ lúc nào biết thuật bói toán rồi?
“Trời sắp mưa.”
“Hả?”
Quả nhiên bọn họ chưa đi bao xa đã bắt đầu mưa, lúc trú mưa Bánh Bao hỏi Minh Thù: “Minh chủ, chúng
ta làm thế nào... giúp bao che cho Ma giáo?”
Minh Thù ăn thịt quay vua đầu bếp luôn mang theo: “Trên giang hồ có tin tức gì khiến người ta điên cuồng không?”
Bánh Bao nghe không hiểu.
Minh Thù bổ sung: “Ví dụ như bảo tàng, bí tịch... gì đó”
Thiên hạ võ lâm không có truyền thuyết, đều không thể nói là một thiên hạ võ lâm đúng chất.
Bánh Bao cuối cùng cũng hiểu được ý Minh Thù, hắn run tay: “Minh chủ... người có phải nói đùa hay không?”
Tin đồn thì có rất nhiều, thế nhưng loại tin tức này, có thể nói lung tung sao?
Nhỡ như để người ta biết bị chơi xỏ, phủ minh chủ làm sao còn đất để sống?
“Cứ làm như vậy, để cho bọn họ trong một tháng không có thời gian gây phiền phức cho Ma giáo.” Minh Thù vỗ vỗ bả vai Bánh Bao: “Cố gắng lên, ta xem trọng ngươi.”
Bánh Bao: “...” Cũng không phải là muốn được xem trọng, khóc thút thít.
Đầu bếp nhìn chăm chú về phía thịt quay, vẻ mặt ta đều không nghe thấy gì cả, ta chỉ là một đầu bếp mà thôi.
Cho nên minh chủ lần này đi ra, rốt cuộc là đang làm gì?
Không phải nói chủ trì công đạo cho phái Thanh Hư sao?
Vì sao chẳng những cấu kết với với Ma giáo, còn mang về một vua đầu bếp của Ma giáo, bây giờ còn muốn tung tin đồn đùa giỡn toàn bộ giang hồ hào kiệt, sẽ xảy ra chuyện đó!
“Minh chủ, minh chủ hãy nghe ta nói...”
-
Minh Thù mang theo vua đầu bếp trở về phủ minh chủ.
Mấy ngày nay phái Thanh Hư xảy ra chuyện ồn ào, Ma giáo phát điên diệt cả nhà người ta, trên giang hồ đã có người tuyên bố muốn trừng trị cái ác trừ ma vệ đạo.
Mà phủ minh chủ cũng không thiếu người đến gửi thiếp mời, hỏi một chút ý kiến minh chủ bên này.
Đổi lại là trước đây những người đó đều đến phủ để hỏi ý kiến.
Nhưng bây giờ chỉ là gửi thiếp mời, chứng minh cũng không còn xem nàng ra gì.
Kế thừa vị trí minh chủ, không bao nhiêu tiền mà.
“Minh chủ, người đã trở về.”
“Minh chủ.”
“Minh chủ...”
Minh Thù bảo Bánh Bao nhanh đi làm việc, Bánh Bao đi rải lời đồn nhất định phải làm sạch sẽ, không thể để người ta biết chuyện này là phủ minh chủ bọn họ làm.
Minh Thù đem vua đầu bếp giao cho người hầu.
“Ai đây?” Minh Thù nhìn thiếu niên đứng giữa đám người hầu rất nổi bật.
Thiếu niên bộ dạng phục tùng cúi đầu, rụt rè, toàn thân đều lộ ra sợ hãi lo lắng đối với hoàn cảnh xa lạ không được tự nhiên này.
“Bẩm báo minh chủ, là đầu bếp mới thu nhận.” Phòng bếp bên kia nói minh chủ cơ thể đang tuổi trưởng thành, khẩu vị tốt, tìm thêm một đầu bếp cho minh chủ thay đổi khẩu vị.
Chưa đến ứng tuyển đã chuẩn bị mang vào trong phủ, để cho hắn thử nhìn một chút nếu có thể sẽ để hắn lưu lại.
Ai biết gặp ngay minh chủ vừa quay về phủ.
Minh Thù quan sát thiếu niên, đột nhiên cười nói: “Có vua đầu bếp, còn muốn đầu bếp gì nữa, không muốn không muốn, nuôi không nổi, đuổi ra ngoài.”
Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt cứng đờ, có lẽ là tuổi không lớn lắm, mặt mày còn chưa hoàn toàn chín chắn nhưng chỉ gương mặt đó, đủ để cho người ta kinh ngạc.
Thiếu niên giọng nói hơi gấp gáp: “Minh chủ, ta còn có thể làm những thứ khác, xin người không nên đuổi ta đi, ta... trong nhà xảy ra biến cố, không nhà để về, cầu minh chủ thu nhận.”
“Ngươi có thể làm cái gì?”
“Ta, ta...” Thiếu niên có chút gấp: “Ta cái gì cũng có thể làm.”