“Minh chủ... chuyện này... chuyện này...”
Minh Thù nhìn về phía người hầu đang nói, người hầu liếc về phía thiếu niên, nhắm mắt nói: “Người này sắp xếp thế nào?”
Vừa rồi dường như là vì thiếu niên này mới có chuyện về sau!
Minh chủ lại đuổi Trác công tử và Khương cô nương ra ngoài...
Minh chủ ra ngoài một chuyến, trở về trở nên thật đáng sợ.
Thiếu niên cúi thấp đầu, không biết có phải bị hoảng sợ hay không, lúc này cả người đều đang phát run.
Minh Thù nhìn hắn một lượt: “Sắp xếp một công việc nào cũng được.”
“Vâng.” Minh chủ lại giữ lại thiếu niên này.
Người hầu quan sát thiếu niên một lúc... dáng người đẹp cũng có có ưu thế nhỉ.
Minh Thù hiên ngang bỏ đi, người hầu vỗ vỗ bả vai của thiếu niên: “Đi theo ta.”
“Vâng.”
Người hầu dẫn thiếu niên đến viện nhỏ phía sau: “Ta tên a Hổ, ngươi tên gì?”
Thiếu niên bộ dạng phục tùng cúi đầu theo: “Dung Ly.”
A Hổ sờ cái đầu líu lưỡi: “Tên ngươi thật là dễ nghe, ngươi nói là nhà ngươi sa sút nên mới lưu lạc đến đây? Vậy ngươi trước đây nhất định là một thiếu gia nhà giàu.”
Người giống như bọn họ, không có mấy ai có tên văn hóa như thế.
“Ừm... coi là vậy đi.”
A Hổ nói: “Ta đây sắp xếp cho ngươi công việc dễ dàng một chút, ngươi trước làm quen sơ qua.”
Dung Ly: “Cảm... cảm tạ.”
A Hổ quay đầu liếc hắn một cái, cười hì hì: “Không cần khách khí, về sau nếu như ngươi lên như diều gặp gió rồi, đừng quên ta là được.”
Dung Ly nhìn hắn không hiểu.
“Không có việc gì không có việc gì.” Người đẹp mắt như vậy, minh chủ lại mới vừa đánh đuổi Trác công tử, không chừng về sau hắn sẽ phát triển quan hệ với minh chủ, không thể đắc tội được.
A Hổ sáng suốt, sắp xếp cho Dung Ly một công việc quét dọn.
-
Minh Thù vắt chân ở trong sân phơi nắng, mấy ngày nay Bánh Bao đã đem tin tức đồn ra ngoài, cho nên hứng thú của đám người kia trong chốn võ lâm đối với Ma giáo giảm mạnh.
Dù sao Ma giáo không chạy nổi, thế nhưng bảo bối đến trễ sẽ không còn rồi.
Bánh Bao cả ngày chờ đợi lo lắng.
Chỉ sợ có người phát hiện minh chủ truyền tin tức giả.
“Minh chủ.” Bánh Bao ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút: “Người nằm chỗ này làm gì vậy?”
Mặt trời lớn như vậy.
Không nóng sao?
“Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.”
Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt? Phủ minh chủ chúng ta còn có loại võ công này sao?
Chẳng lẽ là minh chủ mới học được võ công độc môn?
Ngẫm lại minh chủ treo Ma giáo lên đánh...
Nhất định là chiêu độc môn lão minh chủ truyền lại cho minh chủ.
Minh Thù lại hỏi: “Dọn cơm rồi sao?”
Bánh Bao thẹn thùng: “Không có. Thuộc hạ là tới nói với người, tạm thời không ai gây phiền phức cho Ma giáo.”
“Ừm. Khi nào ăn cơm?”
Bánh Bao: “...”
Mỗi lần gặp gỡ đều bị minh chủ hỏi, lúc nào ăn cơm, hắn có thể làm sao, hắn cũng rất tuyệt vọng!
Bánh Bao lại bẩm báo một ít chuyện trong phủ, cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Minh Thù để cho hắn tự xem xét mà làm.
Bánh Bao cảm giác tương lai không lâu sau của mình, nhất định có thể đoạt quyền thành công.
Bánh Bao rời viện nhỏ, ở cửa nhìn thấy thiếu niên ngó dáo dác, hắn nhướng mày: “Ngươi làm cái gì?”
Thiếu niên ăn mặc y phục người hầu của phủ minh chủ, cầm trong tay cái chổi bị quát lớn như thế, lập tức đứng thẳng người: “Ta, ta quét...”
“Quét dọn thì quét dọn, lén lút làm cái gì?” Bánh Bao nói: “Sân minh chủ không phải a Hổ phụ trách sao? Sao ta chưa từng thấy qua ngươi?”
“Ta là người mới tới, Vương quản gia gọi a Hổ đi hỗ trợ cho nên để cho ta qua đây.”
“Bánh Bao, ngươi ở bên ngoài ồn ào cái gì.”
Bánh Bao: “?”
Minh chủ gọi hắn cái gì?
Hắn từ lúc nào đổi tên? Bánh Bao là thứ quái gì vậy!
Bánh Bao khuôn mặt nhăn nhó, một lát sau nhìn thiếu niên: “Vào đi, chớ quấy rầy đến minh chủ.”
Thiếu niên gật đầu, cẩn thận bước vào sân.
Bánh Bao nhìn bóng lưng thiếu niên, một lát sau có chút hoài nghi rời đi, hắn tìm a Hổ đang giúp một tay cho Vương quản gia, xác nhận có một người như vậy, lúc này mới yên lòng.
-
Trong sân.
Minh Thù từ từ nhắm hai mắt, xích đu lay động, bóng hình của nàng bao phủ dưới ánh nắng, dường như dát lên một vầng sáng.
Một giây kế tiếp, người trên ghế xích đu mở mắt ra, đôi mắt ươn ướt, trong suốt.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Thiếu niên dường như bị giật mình lùi lại phía sau, cả người ngã trên mặt đất, bàn tay chống đất, cọ xát rách da.
Minh Thù từ trên ghế xích đu đứng dậy: “Ngươi vừa rồi muốn làm gì?”
Thiếu niên nhanh chóng gục đầu xuống: “Minh, minh chủ đẹp...”
“Ta đương nhiên đẹp, cần ngươi nói sao.” Minh Thù nhìn hắn một lượt: “Ai cho ngươi vào?”
“Ta tới quét sân.” Thiếu niên khẩn trương nói.
“À.” Minh Thù nằm xuống lại: “Lần sau không
được đứng gần ta như vậy, quét đi.”
Thiếu niên không lên tiếng, im lặng đứng lên, cầm cái chổi bắt đầu quét rác.
"Soạt soạt" âm thanh ở trong sân vang lên.
“Loảng xoảng.”
Minh Thù đưa mắt nhìn về phía chỗ thiếu niên làm vỡ chậu hoa, thiếu niên tay chân luống cuống đứng ở nơi đó.
Dưới ánh nắng, sắc mặt thiếu niên trở nên hồng hào, cũng không biết là khẩn trương, hay là do nắng chiếu vào.
Hắn quay đầu nhìn về phía Minh Thù, ánh mắt trong suốt hiện lên vẻ hoang mang, lo lắng, bất an, khẩn trương...
“Xin lỗi... xin lỗi. Ta, ta lập tức dọn dẹp.” Thiếu niên ngồi xổm xuống, tự tay đi nhặt mảnh vỡ trên đất, ngón tay đụng tới mảnh vỡ, bị vạch một vết máu.
“A...”
Hắn thở dốc vì kinh ngạc.
“Chuyện này là sao vậy?” Bánh Bao dẫn hai người hầu tiến đến, thấy cảnh này có chút mông lung: “Làm sao chậu vỡ rồi?”
“Là, là ta không cẩn thận làm vỡ.”
“Làm sao không cẩn thận như vậy.” Bánh Bao nhíu mày.
“Xin... xin lỗi.”
“Được rồi, thu dọn một chút rồi lui xuống đi.” Minh Thù cắt đứt Bánh Bao còn muốn nói chuyện.
Thiếu niên đáp một tiếng, cúi đầu dọn dẹp vật trên đất.
Bánh Bao dẫn hai người hầu đi tới trước mặt Minh Thù: “Minh chủ, đây là canh mà đầu bếp nấu cho mùa hè, người uống một chút, đừng để trúng gió.”
Minh Thù nhìn đồ trước mặt nàng tự tay bưng lên, để đến bên mép.
“Đừng uống!”
Thiếu niên đột nhiên hét lớn một tiếng.
Người trong sân đồng thời nhìn về phía hắn.
“Cái kia, có...” Thiếu niên khẩn trương nói: “Ta thấy, có người len lén bỏ thêm đồ vào bên trong, không thể uống.”
Minh Thù đáy lòng liếc một cái, một hơi đem canh uống sạch.
Thiếu niên trợn to mắt, muốn nhào tới lại bị Bánh Bao cản lại.
Hắn nắm cánh tay gầy yếu của thiếu niên, mặc dù là khuôn mặt Bánh Bao lúc này nhìn qua cũng có chút khiếp người: “Làm sao ngươi biết chuyện này?”
Thiếu niên lại tựa như kinh ngạc, một lát sau sắc mặt tái nhợt giải thích: “Ta, ta thấy.”
“Thấy vì sao trước kia không báo?”
“Ta... ta...”
Thiếu niên nói không nên lời.
“Minh chủ, lai lịch người này không rõ, ta dẫn đi tra hỏi một chút.” Bánh Bao quay đầu nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù buông bát: “Buông hắn ra đi.”
“Minh chủ?”
“Ta nói, buông hắn ra.”
Bánh Bao chân mày nhíu lại, vô cùng khó hiểu.
Thế nhưng dưới cái nhìn của Minh Thù, hắn từ từ buông tay ra.
Thiếu niên hoảng sợ, co người đến một bên, không dám ngẩng đầu.
Bánh Bao nắm tay, nói năng có khí thế: “Minh chủ, việc này phải điều tra rõ, nếu không phải là người phát hiện đúng lúc, hậu quả khó mà lường được, trong phủ tuyệt đối không thể có mầm tai họa như vậy.”
“Ta tự có tính toán, mọi người đi xuống trước.”
Trong cốt truyện thân thể nguyên chủ trở nên càng ngày càng kém, cuối cùng còn bị hung thủ khống chế, những thứ này đều là công lao của Khương Linh.
Khương Linh ngày qua ngày hạ độc nguyên chủ, dẫn đến cuối cùng nàng mất lý trí.
Trước kia nàng đã nhắc nhở qua cho Bánh Bao, hiện tại Bánh Bao cũng trở thành người vô cùng được tín nhiệm.
Cho nên những thứ bên trong, hoàn toàn không có bất kỳ vật gì kỳ lạ.
“Minh chủ!”
“Lui đi.”
“Vâng.”