Minh Thù vừa nói ra câu nói đó, mọi người dường như muốn dùng dao đâm chết cô.
Đây là minh chủ giả đấy à?
Nhất định là minh chủ giả rồi!
Ở đâu có cái chuyện liên tục nói đỡ cho Ma giáo như thế chứ?
Minh chủ không hành động, những môn phái có thù hận với Ma giáo chẳng ngồi yên được. Hai người trong số họ trực tiếp bay lên trên đài, rút vũ khí tấn công nam nhân che mặt.
Nam nhân che mặt "hừ" một tiếng, vừa đánh với Trác công tử, giờ lại đối mặt với hai người không hề để lộ chút điểm yếu nào.
“A...”
“Phù...”
Hai người đồng thời ngã từ trên đài xuống.
“Hừ, còn kẻ nào nữa không?” Nam nhân che mặt giơ tay lên: “Cùng lên đi.”
“Ma đầu! Ta cho ngươi một quyền!”
Hai người rồi ba người liên tiếp lên đài, mỗi người một cách thể hiện các loại võ công, vây đánh nam nhân che mặt.
Minh Thù gặm dưa chột rôm rốp, nói với môn chủ Phi Hổ môn: “Các ngươi cũng thật vô lý, người ta là đến đánh võ đài, các ngươi đánh cho tốt là được rồi, lại còn vây lại tấn công. Giờ thua rồi thì mặt mũi để đâu được nữa.”
Môn chủ Phi Hổ môn: “Sao lại vô lý chứ?”
Đó là ma đầu của Ma giáo.
Ma đầu giết người không chớp mắt.
Ma đầu hại người khác nhà tan cửa nát.
“Loại người này mà không diệt trừ thì giang hồ dựa vào cái gì mà bình an được?”
Người bên cạnh Phi Hổ môn hừ lạnh một tiếng.
Minh Thù: “Giang hồ mà không hỗn loạn thì còn gọi gì là giang hồ, đổi thành viện dưỡng lão được rồi đó.”
Người kia đập bàn đứng dậy: “Minh chủ! Đừng quên thân phận của người, người là minh chủ võ lâm, năm lần bảy lượt nói đỡ cho Ma giáo, người muốn làm gì đây?”
Minh Thù nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói thanh thúy: “Ngươi muốn làm không? Ta để ngươi làm đó.”
Người kia: “...”
Môn chủ Phi Hổ môn: “...”
Thật không hiểu nổi tư duy của minh chủ.
Người kia nhìn tuổi tác của Minh Thù, dường như cũng bị tuổi tác của nàng đánh bại rồi.
Ở tuổi này, vẫn còn là một cô nương, hắn hi vọng nàng ta có thể có dã tâm gì đây?
Con gái của hắn cả ngày chỉ biết ăn uống, chơi đùa...
“Cẩn thận...”
Tiếng kêu sợ hãi phá vỡ những âm thanh hỗn loạn. Mấy mũi ám khí bắn nhanh về phía bọn họ.
Minh Thù nâng chiếc bàn ở trước mặt tung về phía trước, đánh gẫy mấy mũi ám khí.
Sau khi hai ba đợt ám khí liên tục bắn tới chiếc bàn vỡ tan, mà tiếp theo một loạt ám khí kéo tới chiếc bàn chia năm xẻ bảy.
Minh Thù cả người nhảy lên, giây sau lại đứng trụ lại. Khi cô vừa đứng vững, một mũi ám khí liền đâm trúng vai cô.
Cơ thể Minh Thù bị đẩy về phía sau, Dung Ly đỡ được cô, ánh mắt vô cùng hoang mang: “Minh... Minh chủ.”
“Minh chủ!” Bánh Bao cũng vọt tới, dùng vũ khí chặn ám khí không ngừng phóng tới: “Mau đưa minh chủ đi.”
Nói xong, hắn hung hăng trợn mắt liếc nhìn Dung Ly.
Tai họa!
Vừa rồi minh chủ rõ ràng có thể tránh, nếu như không phải minh chủ chặn ám khí đó, người bị thương lúc này sẽ chính là Dung Ly.
Dung Ly bị dọa một trận không hề nhẹ, muốn đỡ Minh Thù rút lui.
Minh Thù hất tay hắn ra, tự mình đứng vững. Cô nghiêng đầu nhìn bên vai bị tổn thương, mặt không hề biến sắc đưa tay rút ra.
Ám khí có lẽ bị nhuộm độc, bả vai có chút tê dại.
"Vèo vèo vèo..."
Lại mấy mũi ám khí phóng tới, cánh tay Minh Thù tê dại, phản ứng hơi chậm kéo Dung Ly ở bên cạnh tránh đi.
Nhưng vẫn có một mũi ám khí xoẹt qua cổ của Dung Ly, cắt đứt một đoạn tóc, trên chiếc cổ trắng nõn chảy ra một vệt máu.
Để lộ ra dấu vết không bình thường.
Mắt Minh Thù tối sầm lại, cơ thể ngã bổ nhào.
Dung Ly bị phủ lên người, sau đó trên cổ nóng lên, máu trong cơ thể đang chảy rất nhanh.
“Minh... Minh chủ?” Dung Ly hai tay giơ lên trên không trung, không biết nên đặt vào đâu.
Minh Thù nôn ra máu, ngón tay vân vê, máu nôn ra có màu đỏ bình thường.
Lau đi một chút, chất độc trên ám khí có lẽ sẽ không thấm quá sâu.
Minh Thù thuận tay chùi khóe miệng, nắm lấy vai Dung Ly, nhìn cảnh hỗn loạn ở cách đó không xa.
Diện tích phóng ám khí rất lớn, mấy người bọn họ bên này đều bị ám khí hướng tới, không thấy nhắm mục tiêu, cũng không biết là nhắm vào ai.
Đầu lưỡi Minh Thù đảo quanh môi, ánh mắt nhìn về cảnh hỗn loạn ở phía võ đài, khéo môi chậm rãi nhếch lên.
“Minh chủ!”
Bánh Bao vừa quay đầu liền thấy Minh Thù đoạt kiếm của người ở bên cạnh, nhảy tới phía lôi đài bên kia.
“Trông chừng hắn, những người
khác đi theo ta.” Bánh Bao căm tức phân phó hai người trông coi Dung Ly, đưa những người còn lại xông vào trận hỗn chiến.
Ám khí là từ phía những người này phóng tới, không biết là ai cũng chẳng vấn đề gì.
Thế thì cùng đánh vậy.
Thế là bọn họ phát hiện minh chủ của họ cũng công kích chẳng kém.
Minh chủ mà trong lòng bọn họ vô cùng khinh thường, lúc này lại khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.
Nàng khiến người khác sợ hãi không phải vì chiêu thức lợi hại mà là vì khí thế...
-
Minh Thù ném đi thanh kiếm trong tay, đạp lên mặt đất đầy “thi thể” xuống đài.
Phía xa là anh hùng hào kiệt còn ở lại.
Vừa rồi...
Xảy ra chuyện gì vậy.
Minh Thù nguồi xuống bậc thang của lôi đài thở dốc.
“Minh chủ...” Dung Ly nhào tới, âm thanh run rẩy: “Người thế nào rồi?”
“Hơi đói.” Minh Thù uể oải nói.
Dung Ly cuống quít lấy từ trong áo ra hai chiếc bánh bao.
Minh Thù cầm bánh báo từ từ ăn.
Dung Ly so với nàng vẫn còn lo lắng hơn: “Minh chủ... Người bị thương rồi.”
“A.” Minh Thù nhìn máu trên cơ thể mình: “Đúng thế.”
“Người bị thương rồi.” Dung Ly cao giọng nói.
“Ta biết, to tiếng như thế để làm gì vậy?”
Dung Ly vốn dĩ hai mắt đã đỏ hoe, đột nhiên nước mắt tuôn trào.
Minh Thù: “...”
Có hai chuyện cô thấy phiền nhất.
Không có đồ ăn vặt.
Kỳ Ngự khóc.
Dung Ly khóc không nên lời, nước mắt ướt đẫm lông mi, theo khuôn mặt nhỏ trắng ngần chảy xuống cằm.
Thiếu niên tuổi còn nhỏ lúc này bật khóc, không hề cảm thấy hắn ta nữ tính chút nào, chỉ khiến người khác đau lòng.
Nước mắt rơi vào lòng bàn tay Minh Thù.
Ngón tay nàng run rẩy, giơ tay ôm người vào lồng ngực, phân phó Bánh Bao: "Trói những kẻ này lại, tra hỏi từng kẻ một, cho đến khi tìm ra người phóng ám khí."
“Vâng.” Bánh Bao đáp một tiếng: “Minh chủ, vết thương của người, xử lý trước được chứ?”
“Chuẩn bị một phòng đi.”
“Vâng.”
“Dìu ta đứng lên đi.” Minh Thù cúi đầu nhìn Dung Ly.
Dung Ly lẳng lặng đáp một tiếng từ trong ngực nàng bò dậy, cẩn thận đỡ nàng.
Minh Thù vào phòng, cởi bỏ y phục nhuốm máu.
Bả vai bên trái của nàng, thậm chí là cả cánh tay đều tê dại, không cách nào cử động được.
Dung Ly nhìn Minh Thù: “Ta đi mời đại phu.”
Minh Thù kéo hắn: “Không sao đâu, ta bôi thuốc lên là được.”
Dung Ly sửng sốt một chút.
“Nhưng mà ám khí có độc.”
“Ừm.” Minh Thù kéo áo xuống, lộ ra vết thương trên bả vai.
Ánh mắt Dung Ly nhìn đi chỗ khác.
Một giây sau lại nhìn lại: “Nghiêm trọng như vậy, không được, ta phải đi mời đại phu.”
Dung Ly nói xong nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ngươi muốn người khác biết thì cứ đi.”
Bước chân Dung Ly cứng đờ.
“Qua đây, dọn dẹp một chút rồi bôi thuốc.”
Dung Ly đang do dự giữa đi gọi đại phu và quay lại.
Đúng lúc Bánh Bao sai người đưa nước nóng tới. Dung Ly bưng nước nóng quay lại.
Hắn ngâm khăn, cẩn thận lau sạch máu quanh vết thương của nàng.
Dung Ly đột nhiên cúi người, khí nóng tập trung quanh vết thương, hơi nóng bốc lên.
“Làm gì đấy?” Minh Thù giơ tay ngăn cản hắn.
Dung Ly nói: “Ta giúp người hút chất độc ra...”
Khóe miệng Minh Thù giật giật: “Vừa nãy, môn chủ Phi Hổ môn đã cho ta thuốc giải rồi.”
Đây chỉ là loại độc thông thường. Đan dược giải độc thông thường là có thể giải độc được rồi.