"Cô xuống đây đi." Ngô Thanh canh giữ cầu thang lầu ba, Minh Thù vừa ra lập tức đi qua.
“...” Minh Thù nhìn hắn, đột nhiên nhiệt tình như vậy để làm gì?
"Tư tiên sinh không có làm khó cô chứ?"
“Tôi còn không thấy hắn, sao hắn làm khó tôi?”
"Chưa thấy? Vậy cô giao cho người nào?"
“Trợ lý của hắn.” Minh Thù nói: “Anh cũng không bảo tôi tự tay giao cho hắn.”
“...” Vậy chờ Tư tiên sinh ký tên, không phải cũng sẽ dạy dỗ hắn một trận sao?
Thà tự mình bị dạy dỗ còn đỡ hơn cô ấy bị... Thầy trước kia dạy hắn rất tốt.
"E hèm, về sau cô sẽ đi theo tôi.” Ngô Thanh thấy Minh Thù nghi hoặc, giải thích: “Thầy nói tôi quan tâm cô một chút.”
Học sinh của ông già hói đầu sao.
Hèn gì xưng hô cũng thay đổi.
Hơn nữa...
"Mới vừa nãy là anh hại tôi?” Vừa nhìn Tư tiên sinh kia là biết hắn là một ác bá.
"Ha ha sao có chuyện đó..." Ngô Thanh cười gượng: "Một lát nữa tôi mời cô ăn cơm, xem như là đàn anh này tẩy trần cho cô.”
Ngô Thanh phát hiện Minh Thù lập tức cười tủm tỉm đứng dậy.
Ngô Thanh: “...” Giống như có kỹ năng gì đó.
"Ở chỗ này có thể chơi trò chơi sao?" Minh Thù chỉ vào mũ trò chơi hỏi Ngô Thanh.
"Có thể, muốn kết hợp vui chơi với làm việc, hơn nữa hạng mục này của chúng ta cũng có liên quan đến cái này, thỉnh thoảng buông lỏng một chút, có lẽ sẽ có linh cảm. Cô cũng chơi Vấn Linh sao?"
“Ừm.”
“Khi nào có thời gian chơi chung với nhau đi, tôi chơi rất lợi hại có thể giúp cô.”
Minh Thù nghiêm túc nói: "Tôi cũng rất lợi hại."
Chơi trò chơi, thật ra nam luôn chơi giỏi hơn nữ cho nên Minh Thù nói như vậy, Ngô Thanh cũng hùa theo hai câu kỳ thực hoàn toàn không tin.
Sắp tan làm, Ngô Thanh bị kêu lên cách một tầng lầu, tựa như cũng có thể nghe được âm thanh tầng bốn truyền xuống.
Ngô Thanh cụp đầu đi xuống, người trong lầu hai đã đi tàm tạm, người chưa đi dành cho Ngô Thanh ánh mắt đồng tình, thuận tiện mặc niệm tương lai bọn họ cũng sẽ bị mắng
Ngô Thanh mời Minh Thù ăn, sau đó mời cô chơi trò chơi.
Mới vừa bị mắng, cần phải phát tiết trong trò chơi một chút.
"Cô tên gì? Tôi thêm bạn." Trước khi vào trò chơi, Ngô Thanh hỏi Minh Thù một câu.
"Phong Hòa Tận Khởi."
Ngô Thanh chỉ cảm thấy tên này có chút quen tai, sau khi hắn kiểm tra thì cả người cũng không ổn.
Đây không phải đại thần sao?
Minh Thù mở quyền hạn bạn bè, Ngô Thanh mời kết bạn lập tức được thông qua.
Hoàng Ân Hạo Đãng: Kỷ Hòa?
Ngô Thanh hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Phong Hòa Tận Khởi: Ừ.
Hoàng Ân Hạo Đãng:...Tôi bị đả kích, cần phải từ từ.
Đàn em hắn lại là đại thần!
Hình như là thầy có nói qua cô thích chơi trò chơi... Còn cố ý dặn hắn, sắp xếp nhiều hoạt động cho cô, để cho cô không có thời gian mê muội đến mất cả ý chí.
Người thường là chơi đến mê muội mất cả ý chí, đại thần... sao có thể chơi đến mê muội mất cả ý chí chứ! Đó là tu luyện độ kiếp!
Việc của hạng mục này thực sự rất nhiều, thời gian chơi trò chơi mỗi ngày đều giảm mạnh.
Minh Thù cũng không gặp qua Tư tiên sinh kia, thế nhưng hắn vẫn ở trong biệt thự, mỗi ngày đều có người bị hắn gọi lên la mắng.
Bên Vương Hà Dương thúc dục cô nhiều lần, phòng luyện tập kia trừ Giang Lưu đi đưa tin ra, những người còn lại căn bản sẽ không đi vào.
Mãi đến đợt báo danh mùa thu, Minh Thù mới xin Ngô Thanh cho nghỉ.
Người kiểm tra hạng mục Vân Hành không phải là bọn họ, bộ phận kiểm tra nghiên cứu đều ở phòng ngầm dưới đất, cho nên Minh Thù xin nghỉ rất dễ dàng.
Minh Thù nhanh chóng chạy tới báo danh cuộc so tài địa phương.
Vương Hà Dương và Giang Lưu đã ở đó rồi.
"Chỉ một mình cô? Những người còn lại thì sao?" Vương Hà Dương vội vã đi lên.
"Đừng nóng vội, thời gian đủ mà." Minh Thù rất bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra hỏi từng người một.
Nhật Nguyệt Trọng Quang: Tôi lập tức tới ngay.
Kim Dạ Nguyệt: Lập tức.
Hoàng Hạc Tây Quy: Mới vừa lên phi cơ.
Thanh Thu Chủng: Đã bay về phía tây.
Nói rằng lập tức đến, quả nhiên một trước một sau đến đủ cả, Nhật Nguyệt Trọng Quang cưỡi một chiếc lò điện nhỏ, màu hồng phấn, tạo nên sự khác biệt quái dị với thân hình cao lớn
của hắn.
Kim Dạ Nguyệt tương đối phong cách, lái một chiếc xe việt dã có kính chắn gió không cánh mà bay, thân xe bị bùn lấp đến không nhìn thấy đứng ở bãi đỗ xe, là một phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Hai người thấy Minh Thù biểu cảm giống nhau như đúc.
Có nhầm không vậy?
Phong Thần lại là nữ sao?
Tuy là Phong Thần biết chơi nhân vật nữ... Nhưng bọn họ vẫn cho là đó là sở thích của Phong Thần.
Minh Thù cắn một cây kẹo que: "Đến mức đó sao."
"Chị à, chị nói xem!" Kim Dạ Nguyệt có chút tan vỡ, Phong thần bọn họ thờ phụng lâu như vậy lại là con gái sao.
Giang Lưu ở bên cạnh lộ ra nụ cười, trước đây lúc hắn biết chuyện này hắn cũng có phản ứng như vậy.
Cuối cùng cũng có người giống hắn rồi.
Quả nhiên không nói cho bọn họ biết là chính xác.
Minh Thù cười: "Tôi cũng chưa nói qua tôi là con trai."
“...”
Mấy người ngồi ở bên ngoài, mỗi người đều tự giới thiệu.
Đầu của Nhật Nguyệt Trọng Quang khá lớn, thế nhưng không biết nói chuyện.
Kim Dạ Nguyệt nhìn qua nho nhã nam tính nói chuyện rất hài hước, nhưng nhìn xe hắn lái... Cũng không biết cái nho nhã này có phải là hắn dựng lên hay không.
"Còn hai người thì sao?" Vương Hà Dương chạy tới: "Sắp hết hạn báo danh rồi."
Phải báo danh trên mạng trước, thế nhưng trước khi hết hạn vào hôm nay, không có giao tờ ghi danh ra thì coi như đã chủ động bỏ quyền thi đấu.
Vương Hà Dương mệt mỏi, đây là lần hắn mang đồ kém nhất.
Minh Thù đang chuẩn bị xem điện thoại di động, thì đột nhiên bầu trời kêu đùng đùng.
"Đùng đùng..."
Phi cơ dừng trên một tòa nhà, Hoàng Hạc Tây Quy và Thanh Thu Chủng trong chốc lát đã xuất hiện, hai người đều mang âu phục như mới từ trong tiệc rượu trở về.
Khuôn mặt Hoàng Hạc Tây Quy lạnh lùng, câu từ ngắn gọn.
Thanh Thu Chủng tương đối hoạt bát, sau khi bị tin Phong Thần là con gái đả kích, trong chốc lát đã tiếp nhận chuyện này, đánh nhau với những người khác.
Sự giống nhau duy nhất chính là... có tiền lại còn đẹp trai.
"Nếu không phải là gần đây có nhiều tòa nhà, tôi sẽ nhảy từ trên phi cơ xuống, chắc chắn phong cách!" Thanh Thu Chủng cười hì hì nói: "Có đúng không Phong Thần."
Minh Thù: "Té chết không phải cũng sẽ bị trả phí thanh lý cho thành phố sao?"
“Phong Thần sao cô lại nói vậy, cô chắc chắn sẽ đỡ tôi đúng không?”
“Xin lỗi, tôi là một cô gái yếu đuối, không đỡ nổi người như anh.”
Vương Hà Dương: “..."
Hắn đã tìm đồng đội gì vậy?
Hoàng Hạc Tây Quy giơ tay lên nhìn thời gian: "Bốn tiếng sau tôi có cuộc họp, tranh thủ thời gian đi!"
Vương Hà Dương gật đầu, dẫn bọn họ đi vào viết tờ ghi danh.
Nhưng khi nhìn tên đội, mọi người đều ngơ ngác.
"Vương tiên sinh, tên đội chúng ta là gì?" Minh Thù trực tiếp hỏi.
Vương Hà Dương đang gọi điện thoại nghe Minh Thù nói, điện thoại suýt chút nữa trượt ra ngoài.
"Mọi người không có tên đội?"
"Đây không phải là chuyện của Vương tiên sinh sao?" Minh Thù mím môi cười.
Vương Hà Dương: “...”
Con bà nó...
Ngay cả cái bóng của đám người kia cũng không thấy, hỏi ai bây giờ, cả ngày hắn có biết bao nhiêu việc một khi quên là quên luôn.
Nhân viên phụ trách ghi danh cứ nhìn đội đấu kỳ lạ này mắt lớn trừng mắt nhỏ với Vương Hà Dương.
Hắn làm lâu như vậy nhưng là lần đầu tiên thấy có một đội chưa có tên đội đã đến ghi danh.