Minh Thù đăng xuất, toàn bộ gian phòng rơi vào tĩnh mịch mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Xung quanh cô bốn phía đều là thực vật, cũng không biết là hoa gì, tràn ngập mùi thơm thoang thoảng.
Tư Trầm sau khi ngồi vào bàn làm việc, gác chéo chân nhìn chằm chằm cô, cũng không biết nhìn được bao lâu rồi.
Ánh mắt của hắn âm u không chút ánh sáng, nét mặt có vẻ tức giận, người bình thường chỉ cần nhìn thấy cũng sẽ khiếp sợ.
Minh Thù bình tĩnh thoát khỏi trò chơi, nhẹ vuốt bụng rồi nói nhỏ: “Đã muộn thế này rồi à, đói quá.”
Tiểu yêu tinh nhà cô thì có gì phải sợ chứ.
Tư Trầm để chân xuống, hào khí phất tay: “Lần trước cô đã cứu tôi để cám ơn cô, tôi mời cô ăn cơm.”
Tiểu yêu tinh lại muốn tính toán với trẫm cái gì?
-
Nơi Tư Trầm mời cô ăn cơm cũng khá thú vị là một quán lẩu, tiếng người nói chuyện náo nhiệt khí thế ngất trời.
Tư Trầm cởi áo âu phục bên ngoài, trên người mặc đồ thể thao đội mũ bóng chày, mang đầy dáng vẻ trộm cướp ngồi ở chỗ đó, thật đúng là không thể nhìn ra bản thân hắn là một tổng giám đốc.
Tư Trầm bày ra khí thế "đây chính là giang sơn của ta" nói: “Muốn ăn gì thì cứ tuỳ ý gọi món.”
Minh Thù có chút không đoán ra được tiểu yêu tinh này muốn làm cái gì, nhưng mà cứ ăn trước đã cũng chẳng có sức mà nghĩ nhiều như vậy.
Nếu hắn thật sự muốn gây sự, cùng lắm thì đánh cho hắn một trận.
Cứ quyết định vậy đi.
Người bán hàng đem đồ ăn ra rất nhanh, nồi nước lẩu đỏ rực sôi "ùng ục", những miếng thịt thái lát mỏng được nhúng vào bên trong, ngay lập tức săn lại chín trong vòng một giây.
Minh Thù chấm một chút gia vị, thổi hai cái rồi liền bỏ vào trong miệng.
Đầu tiên là nóng, sau đó mới là cay và tê dại... cái loại cay, tê dại khiến cho bản thân cảm giác đầu lưỡi không phải là của mình.
Tư Trầm ngồi ở đối diện cười: “Ăn ngon không?”
Minh Thù cúi đầu nhìn vào bát nước chấm, trước mặt Tư Trầm cũng chẳng có khác biệt gì cả.
Nhưng thực sự là vừa cay vừa tê dại, dường như không còn nếm thấy vị của thịt nữa.
Minh Thù uống hai ngụm nước ngọt.
Thổ Phỉ Tư Trầm: “Nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút, còn đủ mà.”
Minh Thù nhìn hắn một cái, không nói gì.
Tư Trầm bị nhìn thì không hiểu sao lại cảm thấy hoảng sợ, nhưng sống lưng hắn lại thẳng tắp, ở phòng làm việc đã hành hạ hắn như vậy, thù này không báo thì làm sao có thể sống đây.
Minh Thù gọi nhân viên tới thay bát nước chấm, sau đó tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ăn no mới có có sức lực đánh hắn.
Tư Trầm: “…”
Lúc ban đêm, Tư Trầm ôm eo quay trở về nhà.
Đừng hiểu lầm.
Là bị đánh đó.
Cô ta còn uy hiếp hắn rằng nếu không vừa mắt cô, có thể ngay lập tức đuổi việc cô.
“Tư tiên sinh, ngài…”
“Cậu nói xem, cô ta có phải bị điên rồi không!” Tư Trầm hướng về phía trợ lý Giáp mắng Minh Thù.
Trợ lý Giáp hùa theo cũng không phải, không hùa theo cũng không phải.
“A! Nhẹ một chút, ngay cả cậu cũng muốn đâm chết tôi hay sao!” Tư Trầm lại rống lên khi trợ lý Ất bôi thuốc cho hắn.
Trong khi Tư Trầm gào rống giận dữ thì trợ lý Giáp yếu ớt nói: “Tư tiên sinh, ngài thực sự rất ghét Kỷ Hòa sao?”
“Nói nhảm.” Tư Trầm nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đời này cũng chưa từng ghét ai đến vậy, tức chết tôi rồi.”
Trợ lý Giáp lui lại mấy bước: “Nhưng... trước đây nếu như ngài nhìn không vừa mắt người nào thì đều là trực tiếp đuổi họ đi.”
“Để cô ta cút đi chẳng phải quá có lợi cho cô ta rồi sao.” Tư Trầm nói: “Tôi sẽ không buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy.”
Trợ lý Giáp thẹn thùng, không thể không nhắc nhở vị tiên sinh nhà mình: “Lần nào... hình như cũng là ngài bị thương.”
Hơn nữa sau khi mắng xong, ngài cũng không có vẻ gì giống tức giận cho lắm.
Tư Trầm trở lại vị trí, trừng mắt với trợ lý: “Cậu muốn nói cái gì?”
Trợ lý Giáp tiếp tục nói: “Tư tiên sinh, ngài có nghĩ tới hay không, sợ rằng ngài không hề ghét Kỷ Hoà…”
Tư Trầm cầm lấy lọ thuốc nước trên tay trợ lý Ất, ném về phía trợ lý Giáp: “Không ghét cô ta, tôi chẳng lẽ thích cô ta sao?”
Trợ lý Giáp liều chết gật đầu: “E là vậy…”
Tư Trầm giống như đột nhiên phun ra núi lửa: “Cút, cút ra ngoài! Còn cậu nữa, nhìn cái gì mà nhìn, cút hết ra ngoài cho tôi!”
Trợ lý Ất tuy rằng vô tội bị vạ lây, nhưng cũng không thể không cụp đuôi đi ra ngoài.
Khi Tư tiên sinh hung dữ thực sự rất đáng sợ.
Rời khỏi phòng, hai người trợ lý đứng ở bên ngoài nghe ngóng âm thanh đập đồ đạc "bing bing beng beng" ở bên trong, mắt lớn trừng mắt nhỏ vô cùng khó xử.
Ngày thứ hai, trợ lý thấy Tư Trầm đeo kính râm đi ra ngoài.
Tư Trầm trước tiên xuống lầu đi một vòng, phát tiết một lớp lửa giận, rồi lại xuống tầng hầm trút giận, sau khi khiến cho toàn bộ ngôi biệt thự gà bay chó sủa, người người đều cảm thấy lo lắng, Tư Trầm mới phát hiện Minh Thù không tới làm việc.
Vừa mới phát tiết xong lửa giận, cơn giận dữ của hắn lại nhanh chóng quay trở lại, hắn đập bàn một cái: “Người đâu? Bây giờ là mấy giờ rồi, vẫn còn chưa
đi làm ư? Chỗ này của tôi giống như cái chợ đồ ăn hay sao?”
Trợ lý Ất nhỏ giọng đáp: “... Kỷ Hòa cảm thấy khó chịu, xin nghỉ rồi.”
Khó chịu!
Xin nghỉ!
Bốn chữ ngay lập tức thu cơn giận dữ của Tư Trầm lại.
Tư Trầm mặt mày xám xịt quay lại phòng làm việc.
“Khó chịu ư... Khó chịu chỗ nào? Mình quan tâm cô ta như vậy làm gì cơ chứ? Lẽ nào lão tử thực sự thích cô ta rồi? Đùa gì vậy! Không thể nào, không thể nào...”
Tư Trầm ở trong phòng đi tới đi lui.
“Vào chơi trò chơi để tỉnh táo hơn một chút, nhất định là mình bị cô ta làm cho tức muốn xỉu rồi.”
Tư Trầm đăng nhập vào trò chơi.
Thế nhưng khi nhìn tới danh sách bạn bè đang hoạt động, ngay lập tức xù lông.
Chẳng phải nói không thoải mái sao?
Vì sao vẫn còn đăng nhập vào chơi trò chơi cơ chứ?
Bỏ bê công việc để chơi trò chơi ư?
Tư Trầm: Vì sao không đi làm?
Một phút trôi qua, không trả lời.
Hai phút trôi qua, không trả lời.
Năm phút trôi qua, không trả lời.
Tư Trầm: Cô không đi làm tôi sẽ trừ hết tiền lương của cô.
Mười phút trôi qua, không trả lời.
Tư Trầm: Giỏi lắm, Kỷ Hòa, cô thực sự giỏi lắm, nếu cô có gan thì đừng tới làm nữa!
Tư Trầm sau khi đánh xong dòng chữ rồi gửi đi, thật muốn rút lại nhưng mà không có chức năng ấy.
Quay trở lại khiến người ta thêm một cơ hội.
Ước chừng năm phút đồng hồ sau, phần trò chuyện của Tư Trầm bỗng nhảy lên.
Phong Hòa Tận Khởi: Tư tiên sinh, anh không thấy sao tôi đang treo máy hay sao? Hơn nữa tôi có xin nghỉ.
Treo máy ư?
Hắn thực sự không có chú ý đến việc này.
Tư Trầm: Cô xin nghỉ để chơi trò chơi sao?
Phong Hòa Tận Khởi: Xin nghỉ rồi thì tôi muốn làm gì cũng chẳng liên quan gì đến Tư tiên sinh, vẫn là câu nói trước nếu như anh không vừa mắt tôi thì mau đuổi việc tôi đi.
Tư Trầm híp mắt một cái.
Cô nghĩ như vậy sao?
Nghĩ cũng hay lắm.
Hành hạ hắn thành bộ dạng này, còn cạo tóc hắn, vậy mà cứ như vậy phủi mông rời đi hay sao, không có chuyện đó đâu!
Tư Trầm định vị vị trí Minh Thù rồi chuyển qua đó, đúng lúc thấy Minh Thù đang đánh nhau.
Bốn phía tất cả đều là người chơi, vây chặt lại với nhau.
Đối phương hình như là...
Chiến đội HS?
Họ đều là những nhân vật đã lên cấp quý nhân.
“Chúng ta chỉ hỏi Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu, cũng đâu có hỏi ngươi, ngươi xuất hiện làm gì hả!”
“Đồ nhi của ta đã nói rồi, không bán.”
Minh Thù gõ vũ khí trong tay vào phần bao cổ tay của tên kia, nhếch miệng cười: “Các ngươi nghe mà không hiểu tiếng người ư?”
“Phong Hòa Tận Khởi, ngươi đừng ỷ vào việc mình có chút bản lĩnh mà ăn nói hống hách như vậy.” Thành viên của HS tức giận mắng Minh Thù.
Minh Thù: “Có chút bản lĩnh mà còn không kiêu ngạo, vậy chờ đến khi nào mới kiêu ngạo đây?”
Thành viên của HS: “Ngoài kia còn nhiều người tài giỏi như vậy, ngươi đã tự cho rằng mình vô cùng lợi hại rồi phải không? Đứng trước mặt những tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn ta, ngươi chẳng là cái cóc khô gì!”
Minh Thù tay có dùng sức một chút, bao cổ tay của thành viên đội HS răng rắc nứt ra, cô chậm rãi cười khẽ: “Lời ngươi nói đúng thật không sai, ở trước mặt ta, các ngươi chẳng là cái cóc khô gì.”
Một giây tiếp theo, thành viên đội HS cả người bay ra ngoài.
“Tạm biệt, hoan nghênh lần sau lại tới để bị đánh nhé.”
“Sư phụ...” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu nhỏ giọng kêu một tiếng.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu thật ra là muốn bán cho nam thần, thế nhưng thành viên của HS lại nói một câu đâm trúng sự phẫn nộ của cô.
Cho nên mới xảy ra xung đột với bọn họ.
Sau đó Minh Thù đã tới rồi.
Hai bên không nói một lời xông vào đánh nhau.
Vì vậy lúc này chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của Tư Trầm.