Thời gian từng giọt từng giọt chầm chậm trôi qua, sau khi diệt trừ Thiên Ngưu, thành Uruk khôi phục sự giàu có hưng thịnh như trước. Tất cả các kiến trúc trong thành đều được trùng tu mới, trên mặt con dân ai nấy luôn nở nụ cười vui tươi.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Vãn Vãn phân phó thị nữ đem rất nhiều rượu trái cây cùng trái cây gọt sẵn ra, chuẩn bị cùng mọi người nhàn nhã nghỉ ngơi thư giãn trong hoa viên.
"Enkidu, ta thấy gần đây sắc mặt ngươi có chút không tốt, xảy ra chuyện gì sao?" Gilgamesh bên cạnh vừa nhấp chén rượu vừa thắc mắc.
Nghe hắn hỏi vậy, lông mày Vãn Vãn bất chợt nhíu lại, nàng cũng phát hiện mấy ngày gần đây sắc mặt Enkidu lúc nào cũng tái nhợt, thoạt nhìn giống như mang bệnh lâu ngày vậy. Tuy rằng trước giờ nàng luôn nhận định Enkidu là nhược thụ trong truyền thuyết, nhưng trông tình hình hắn hiện tại còn gầy gò ốm yếu hơn cả bình thường.
Enkidu đón lấy ánh mắt chăm chú của bọn, chỉ cười khổ một tiếng nói: "Ta có khả năng sắp phải chết rồi."
Mấy ngày trước hắn chiêm bao một giấc mộng, mơ thấy chính mình cô độc chết trong căn phòng tối, sau khi tỉnh lại hắn phát hiện thân thể càng ngày càng suy nhược bất thường.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Gilgamesh lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Enkidu, không phải ngươi đang đùa đấy chứ?"
Phải nói Enkidu là kẻ hiếm hoi sở hữu thực lực ngang bằng hắn, sao có thể vô duyên vô cớ chết đi như vậy được. Bọn họ tuy rằng là nhân loại nhưng lại có được Thần tính, tuổi thọ so với nhân loại bình thường dài hơn rất nhiều.
Trong lòng Vãn Vãn còn chấn động hơn Gilgamesh gấp mấy lần, bởi vì nàng là người nắm rõ cốt truyện, nhưng rà qua soát lại, nàng cũng không tìm thấy chỗ nào ghi chép về cái chết của Enkidu cả. Chẳng lẽ cốt truyện hệ thống đưa cho nàng bị thiếu? Đùa à!
Enkidu là bằng hữu chí cốt duy nhất của Gilgamesh, nếu hắn chết đi, Gilgamesh nhất định sẽ rất khổ sở.
Trái tim Vãn Vãn siết lại, ngay cả nàng còn xót xa trước cái chết của hắn chứ là.
"Enkidu, có phải thân thể ngươi có vấn đề gì không?"
"Ta chỉ là kẻ được Thần tạo ra, vô pháp cãi lời Thiên mệnh. Nếu chúng Thần đã muốn ta chết, thì chắc chắn ta sẽ phải chết." Enkidu nhàn nhạt nói, trong mắt lại chẳng có chút sợ hãi nào, bình lặng đến lạ thường.
Gilgamesh lại chẳng cách nào chấp nhận nổi tin tức này, vứt phăng chén rượu trong tay sang một bên, hùng hổ rời đi không thèm quay đầu lại.
Vãn Vãn thấy vậy chỉ kịp gật đầu cáo lỗi với Enkidu, sau đó vội vàng đứng dậy đuổi theo. Tìm kiếm thật lâu, cuối cùng nàng cũng tìm thấy Gilgamesh đang cô độc đứng một mình tại hoa viên.
Thân là vương giả, Gilgamesh tuyệt đối tự tin rằng sẽ bảo hộ tốt những người thân thương của hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó người bên cạnh
hắn sẽ chết đi, đặc biệt là Enkidu, bằng hữu duy nhất từ trước đến giờ hắn xem trọng. Từ "chết" kia nghe vừa quen thuộc vừa xa lạ, sinh lão bệnh tử hắn không phải không rõ ràng, chỉ là hắn mặc định quy luật đó chỉ ứng với phàm nhân, còn hắn, Enkidu và Eliya thân mang Thần tính, tuổi thọ tuy không phải vĩnh cửu nhưng có thể nói là lâu dài hơn người thường rất nhiều. Những tưởng mọi sóng gió đã kết thúc, sau này hắn sẽ trải qua ngày tháng vui vẻ bên ái nhân cùng bằng hữu chí cốt, cai trị Uruk trở nên phồn thịnh hơn nữa. Thế nhưng chỉ một quyết định của Thần, chỉ bằng một phán quyết, hắn liền mất đi người bạn chí cốt nhất..
"Anh." Vãn Vãn từ phía sau ôm lấy eo hắn.
Gilgamesh cũng xoay người lại ghì nàng trong vòng tay, "Eliya, Enkidu thật sự sẽ chết sao?"
Vãn Vãn trầm mặc một lát, thấp giọng trả lời: "Là người thì ai cũng phải chết đi."
Gilgamesh nghe vậy càng gắt gao siết chặt cái ôm hơn, cơ hồ muốn đem nàng khảm vào thân thể, làm cho máu thịt hòa quyện thành một.
Không quá mấy ngày, thị nữ phát hiện Enkidu đã qua đời, thân hình gầy yếu của hắn lẳng lặng nằm trên giường, phảng phất chỉ như chìm vào giấc ngủ sâu. Hắn thật sự đi rồi, chìm vào giấc ngủ ngàn thu vĩnh viễn không tỉnh lại.
Khắp Vương cung nhuốm đẫm khung cảnh tang tóc bi thương. Mấy thị nữ trộm khóc thút thít, các nàng ai cũng có hảo cảm với vị đại nhân ưu nhã này, thật không ngờ ngài ấy lại qua đời nhanh đến vậy.
Có lẽ việc bằng hữu duy nhất chết đi mang đến đả kích rất lớn cho Gilgamesh, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lúc nào cũng cau lại. Vài ngày sau, hắn tìm Vãn Vãn thông báo, "Eliya, ta muốn đi Minh giới một chuyến, em nhớ ngoan ngoãn ở trong Vương thành đợi ta trở lại."
"Đi Minh giới?" Vãn Vãn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đường tới Minh giới dài dằng dặc lại gian nan khôn lường, chưa nói còn phải chạm trán rất nhiều loại quái vật hung bạo khác nhau.
"Em phải đợi bổn vương, bổn vương nhất định sẽ nhanh chóng trở về." Đôi huyết đồng của Gilgamesh chăm chú nhìn nàng vô cùng nghiêm túc.
Vãn Vãn trầm mặc, sau đó vươn tay vuốt thẳng nếp nhăn giữa hàng lông mày anh tuấn, mỉm cười dịu dàng nói.
"Em sẽ chờ anh trở về, Vương của em!"