Giọt lệ lạnh lẽo chảy tràn nơi khóe mắt run run, Vãn Vãn núp trong chăn mà khóc rống lên.
Bà nội vừa bưng cháo đi tới nghe thấy liền vội vàng buông chén chạy qua.
"Vãn Vãn.. Vãn Vãn.. cháu làm sao vậy? Ngoan nào.. Bà nội đây! Vãn Vãn.." Bà nội sốt ruột muốn kéo chăn ra xem.
Vãn Vãn siết chặt chăn bông, khụt khịt nói: "Bà.. Bà nội! Cháu không sao.. Từ từ.. Cháu lập tức liền ổn thôi."
Nàng dùng ống tay áo lau nước mắt, sau đó mới từ từ ló mặt ra khỏi chăn.
"Bà ơi!" Đôi mắt Vãn Vãn hồng hồng.
Bà nội đau lòng lau sạch nước mắt đọng lại thay nàng, "Cháu nghe bà đi, chuyển trường khác mà học, không có trường này thì còn trường khác."
Hiện tại Chung Vãn Vãn đã học lớp 12, cũng chính là năm học cuối cấp quan trọng nhất. Mà đám nữ sinh trong ký túc xá càng lúc càng quá quắt hơn. Bà nội thấy cháu gái mình bị bắt nạt như vậy lòng đau đến đứt từng đoạn ruột. Lão già này cái gì cũng không mong, chỉ ước cháu mình bình an vui vẻ mà sống.
Vãn Vãn bình ổn cảm xúc xong, lắc lắc đầu: "Cháu không sao mà, không cần chuyển trường đâu. Mấy bạn trong ký túc xá bây giờ đối xử với cháu rất tốt." Vì trấn an bà nội nàng đành phải nói vậy.
Chờ khi nàng quay lại trường học, nhất định phải giáo huấn đám nhãi ranh đó cho ra hồn.
Bà nội ngờ ngợ, bọn trẻ kia bắt nạt cháu mình suốt hai năm trời, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sao có thể nói thay đổi là thay đổi được.
Vãn Vãn nắm lấy tay bà, "Thật đó, cháu không có gạt bà đâu. Cháu cùng các bạn ở chung rất vui vẻ."
Đó là đương nhiên, về sau nhất định sẽ ở chung cực kỳ "vui vẻ".
Lúc này bà nội mới an tâm đôi chút, đem chén cháo hồi nãy đặt một bên đưa tới, "Nào, cả ngày nay cháu chẳng ăn uống gì rồi, mau mau húp chén cháo lót dạ. Bác sĩ nói cháu chỉ bị kinh hách nên mới ngất đi, đến chiều là có thể xuất viện."
"Vâng ạ! Cảm ơn bà nội." Vãn Vãn nhoẻn miệng nở một nụ cười xán lạn, ngoan ngoãn cúi đầu húp cháo.
Buổi chiều nàng cùng bà nội cùng nhau trở về phòng trọ. Bà nội vì muốn ở gần chăm sóc Vãn Vãn nên mới bỏ tiền thuê một căn phòng nhỏ
trên thành phố, lâu lâu làm chút đồ ăn mang qua cho nàng.
Phòng trọ chỉ nhỏ bằng cái lỗ mũi, đặt được mấy gia cụ đơn giản đã chật ních, có vài đồ vật hàng xóm không dùng nữa, bà liền nhặt về lau chùi sạch sẽ trưng dụng.
Lúc này đang là mùa hạ, trong phòng nóng đến mướt mồ hôi, chiếc quạt cũ kỹ trên trần nhà cứ phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Chuyện Vãn Vãn bị xe tông hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nàng vì muốn cứu một con chim bị thương nằm trên đường cái nên mới liều mình lao xuống. Sau đó hồn phách thoát ly khỏi thân thể của nàng vô tình đụng trúng Quý Thanh. Cũng từ khi xảy ra sự cố này, sợi dây vận mệnh của hai người liền gắn kết chặt chẽ với nhau.
Ở nhà trọ an ổn ngủ một đêm, hôm sau Vãn Vãn liền dậy sớm xách ba lô tới trường.
Vãn Vãn vừa bước vào lớp, lập tức vô số ánh mắt đều đổ dồn vào nàng. Dựa theo ký ức nguyên chủ đi tới bàn học của mình, chỉ thấy trên bàn toàn là màu sơn xanh xanh đỏ đỏ, còn có snack vương vãi cùng đủ thứ giấy rác linh ta linh tinh khác.
"Ôi chao! Chung Vãn Vãn! Đi học rồi đấy à? Sao hôm qua không bị xe tông chết cho xong.." Một nữ sinh trang điểm thời thượng dắt theo hai nữ sinh tới trước mặt nàng. Đây chính là nữ chủ Úc Vi Nhi cùng với hai đứa bạn quái chiêu của cô ta, Cao Lôi và Ngô Bình Bình.
Thời cấp 3 Úc Vi Nhi là đại tỷ khét tiếng, nhà vừa có tiền vừa có quyền. Cô ta khinh thường Vãn Vãn nghèo túng, cũng vừa ghen ghét với khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều nàng sở hữu, liền mang theo bạn bè thường xuyên kiếm cớ bắt nạt nàng.
Lại nói Chung Vãn Vãn thật sự sở hữu sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành khiến bọn nam sinh say mê, nhưng lại chẳng ai dám can đảm đứng ra đắc tội với Úc Vi Nhi cả, cho nên lúc này trong lớp ai cũng mang vẻ mặt mắt điếc tai ngơ hoặc xem kịch vui nhìn qua.