Vãn Vãn cũng mặc xác bọn họ có nghe lọt tai hay không, lần nữa đập cạch móc áo lên bàn. "Thu dọn gọn gàng hết đống này đi, sau này đừng quấy rầy tôi học tập, nếu không, đừng trách tôi động thủ!"
Mấy nữ sinh này đều là trẻ vị thành niên bước vào thời kỳ phản nghịch, bố mẹ nói còn chẳng thèm nghe, huống chi là cái con bé nhu nhược từng bị bắt nạt như nàng. Chắc hiện tại trong lòng bọn họ đều tức đến mức muốn băm nàng ra thành thịt bằm rồi. Cơ mà Vãn Vãn cũng không ngại. Học làm người mà! Phải học dài, học dai, học từ từ mới thấm được!
Sáng sớm hôm sau, lúc Vãn Vãn tỉnh lại đã phát hiện trong ký túc xá vắng tanh không một bóng người. Lạ thật! Ngày thường Úc Vi Nhi phải ưỡn ẹo trang điểm chải đầu cả tiếng đồng hồ cơ mà. Tuy rằng có chút ngờ ngợ nhưng nàng vẫn nhanh chóng rửa mặt chuẩn bị lên lớp. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Vãn Vãn phát hiện điện thoại di động của mình đã mất tăm. Sắc mặt nàng trầm xuống, khí chất u uất quanh thân phút chốc trở nên lạnh lẽo tựa xác chết.
Khẳng định lại là ba em gái ngứa đòn kia giở trò rồi!
Vãn Vãn đi đến cửa phòng kiểm tra mới biết cửa đã bị ai đó khóa ngoài.
Quả nhiên là vậy, trách gì mới sáng sớm bọn họ đã ra khỏi ký túc xá!
Nàng gõ cộc cộc vào cửa, hô to: "Có ai không?"
Bên ngoài lặng im như tờ.
Lúc này đã sắp đến giờ vào học, mọi người đều vội vội vàng vàng chạy tới lớp, chứ ai rảnh mà mở cửa giúp Vãn Vãn. Còn chưa nói giả sử như bọn họ có nghe thấy giọng nàng, chắc chắn cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ bỏ đi.
Vãn Vãn cố đè nén tâm tình nóng nảy của mình, tìm quanh phòng hết một lượt cũng chẳng thấy thứ gì có thể phá cửa.
"Thái Hạo, ngươi có dụng cụ nào để cạy cửa không?"
[ Cần sử dụng tích phân để trao đổi.] Thanh âm Thái Hạo vẫn lạnh lùng như trước.
Vãn Vãn câm nín luôn..
Nàng làm nhiệm vụ lâu như vậy rồi, mới kiếm được chút điểm tích phân chẳng lẽ lại phải cắn răng đổi tiếp. Hệ thống tú bà! Cái gì cũng tích phân tích phân!
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nàng hỏi: "Hiện tại Quý Thanh đang làm gì?" Tuy rằng nàng cũng muốn vả vào mặt mấy con nhãi kia lắm, nhưng vẫn phải tiến hành nhiệm vụ công lược trước đã, không thể lãng phí thời gian mãi được.
[ Trừ yêu.] Thái Hạo đáp.
Vãn Vãn nhướng mày, ban ngày ban mặt mà đi trừ
yêu?
"Hắn trừ yêu ở đâu?"
[ Trong trường học.]
Mắt Vãn Vãn sáng lên, tưởng xa tận chân trời ai dè lại gần ngay trước mắt.
"Tại sao hắn lại trừ yêu trong trường học?" Nàng nhớ rõ Quý Thanh rất ít khi xuất hiện trong trường, chỉ đợi đến khi Vãn Vãn tan học mới bí mật quan sát.
[ Trong trường đang có yêu vật tác oai tác quái cho nên hiệu trưởng mời hắn tới.] Thái Hạo trả lời cộc lốc.
"Ngươi nói xem.. Hắn có thể cảm ứng được ta hay không?" Vãn Vãn chợt hỏi một câu kỳ quái.
Hai người đã có tiếp xúc về mặt linh hồn, hẳn là hắn có thần giao cách cảm với nàng.
[.. Ký chủ muốn làm gì? ]
"Muốn chơi một trò kích thích mạo hiểm.." Vãn Vãn cười cười, đứng lên đi tới hướng cửa sổ phòng ký túc.
[ Từ từ đã..]
Không đợi Thái Hạo nói hết câu, nàng đã đạp lên thành cửa sổ cao quá hông người lớn sau đó nhảy xuống. Căn phòng này nằm ở tầng năm, Vãn Vãn có thể cảm nhận được thân thể lao nhanh theo chiều thẳng đứng vuông góc với mặt đất, tiếng gió ù ù xẹt qua bên tai.
"Hắc Huyền!" Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Thời điểm Vãn Vãn lơ lửng trong không trung bỗng nhiên cảm giác áo mình bị thứ gì đó quắp lấy, cơ thể lung lay rồi lại tiếp tục lao xuống.
"Đại nhân, nàng nặng quá đi mất! A.. Đại nhân.. Cứu mạng!"
Nháy mắt Vãn Vãn phát hiện tốc độ gió xung quanh hơi chậm lại, sau đó rơi vào một lồng ngực xa lạ. Nàng mở mắt trông rõ bộ dạng kẻ đang ôm mình kia. Thoạt nhìn hắn cỡ chừng hai mươi tuổi, khí chất quanh thân sạch sẽ thấu triệt, ngũ quan tuấn tú, làn da lại tái nhợt quá mức, nhưng tổng thể lại vô cùng đẹp mắt.
"Đại nhân, đừng trách Điểu, do nàng quá nặng thôi. Hô, Điểu mệt xỉu!"
Một con chim toàn thân đen tuyền bay đến đậu lên vai Quý Thanh.
Vãn Vãn trợn tròn mắt, ai đó nói cho nàng biết lỗ tai nàng không có vấn đề đi? Con chim nhỏ này vừa nói sao? Đúng không? Nó đang nói tiếng người đúng không?
Thời đại này mà cũng có động vật thành tinh?